“Nhị lão bản, có được tính tăng ca không?"
Lúc đi vào phòng thể thao, Chu Tự nhỏ giọng hỏi Minh Nam Sở.
“Có tính"
Minh Nam Sở gật đầu, nhẹ giọng bổ sung một câu:
“Ít nhất là được tính hai tiếng, hai tiếng trở lên thì được tính thêm Chu Tự nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Nhị lão bản, ta cảm thấy việc tu luyện này phải diễn ra suốt đêm.
“Ta cũng thấy vậy.
Minh Nam Sở đồng ý với Chu Tự.
Hắn càng nghèo.
“Nhiều nhất là ba tiếng, đừng nghĩ nữa.
Hàn Tô nâng mắt kính nhắc nhở mấy người Chu Tự.
“Tại sao các ngươi cảm thấy rất nghèo? Các ngươi muốn tăng ca mấy tiếng? Chốc nữa ta báo cho các ngươi.
Tô Thị nhai bánh mì hỏi.
Báo tăng ca là công việc của nàng.
“Báo số giờ nhiều nhất có thể đi.
Chu Tự và Minh Nam Sở hàm hồ nói.
Tô Thi không nhớ được, sẽ viết số giờ nhiều nhất.
Phòng tập thể thao.
Trên sân trống rộng lớn, đám Chu Tự đứng xếp thành hàng, từ trái sang phải từ thấp đến cao. Không chỉ có nhân viên quản lý thư viện họ nhận được chỉ đạo, mà còn có Từ Từ và Âm Túc của văn phòng bên cạnh. Tổng cộng sáu người, Âm Túc đứng bên trái nhất, Hàn Tô đứng thứ hai, sau đó là Tô Thị, Từ Từ, Minh Nam Sở, Chu Tự.
Chu Tự và Minh Nam Sở cao gần bằng nhau, bởi vì không thân thiết với Từ Từ nên hắn chọn đứng ngoài cùng. Hàn Tô và Tô Thi cao gần bằng nhau, khoảng từ một mét sáu đến một mét sáu mươi lăm, Âm Túc cao khoảng một mét sáu, cảm giác hơi nhỏ. Từ Từ và đám Chu Tự không kém nhau là bao.
Ở đối diện họ là một người đàn ông trung niên, khí thế ngạo nghễ. Đó là Thiên Hà đạo nhân, một vị tiền bối đến từ Thiên Vân Đạo Tông, thiếu niên thiếu nữ phía sau hắn là đệ tử của hắn, Tư Động và Tư Tĩnh.
Tư Động là người trưởng thành mười tám tuổi, Tư Tĩnh chỉ mới mười bảy tuổi, còn là vị thành niên, nàng cầm tập hồ sơ, chờ giao cho sư phụ.
“Người nào người nấy cũng đều là nhân tài.
Thiên Hà đạo nhân nhìn sáu người mỉm cười, đưa tay hướng về Tư Tĩnh ở một bên:
“Để ta xem hồ sơ của ngươi trước.
Tập hồ sơ trong tay Tư Tĩnh lập tức rơi vào trong tay Thiên Hà đạo nhân.
“Có vẻ không tệ, thanh niên anh tài"
Thiên Hà đạo nhân cúi đầu xem hồ sơ cảm khái nói.
Mấy người ở thư viện thực sự đều là thanh niên tài năng, không nói đến bối cảnh, thiên phú đều rất tốt.
“Trước tiên bắt đầu từ nhân viên quản lý thư viện, Minh Nam Sở là ai?"
Thiên Hà đạo nhân ngẩng đầu nhìn sáu người.
“Thưa tiền bối, là ta.
Minh Nam Sở không dám chậm trễ, trả lời.
“Theo hồ sơ cho thấy, ngươi đang ở đỉnh phong binh giả bậc tám, chỉ thiếu một bước là vào bậc bẩy? Ngươi gặp khó khăn ở đâu?"
Thiên Hà đạo nhân sẵn sàng chuẩn bị lắng nghe, cũng tính giúp đối phương.
Có hắn giúp đỡ thì có thể tiết kiệm một nửa thời gian, một năm rút ngắn còn sáu tháng, đây là cơ duyên mà không phải người nào cũng có được.
“Việc đó"
Minh Nam Sở cúi đầu, hơi lúng túng nói:
“Hồ sơ mà tiền bối xem có lẽ chưa được cập nhật, thực ra hai ngày trước vãn bối đã bước vào đấu giả bậc bảy rồi.
Hắn không dám nói là đã hơn nửa tháng, không cập nhật hồ sơ là lỗi của họ.
Đây là công việc của Tô Thi..Thiên Hà đạo nhân sửng sốt, rồi lại nở nụ cười:
“Anh hùng xuất thiếu niên, xem ra là có kỳ ngộ phải không?"
“Đúng vậy, lúc trước Đại Địa Thần Khuyển đến đã mở ra cơ duyên. Ta may mắn có được một quả Trí Tuệ nên mới bước vào được bậc bảy?
Minh Nam Sở khiêm tốn trả lời, không có chút lười biếng tùy tiện.
“Chẳng trách"
Thiên Hà đạo nhân khẽ gật đầu, sau đó xem hồ sợ tiếp tục nói:
“Hàn Tô, Tô Thi là hai vị nào?"
“Tiền bối, ta là Hàn Tổ Hàn Tô lập tức lên tiếng.
Tô Thi cũng trả lời theo:
“Tiền bối, ta là Tô Thị Tô Thị thường xuyên ở Thiên Vân đạo tông, nhưng không quen biết vị tiền bối trước mắt này. Hồi nhỏ nàng thường xuyên đi tìm Nguyệt tỷ, lớn lên rồi vì một số chuyện ngoài ý muốn nên quen biết Minh Nam Sở và Hàn Tô, liền cùng họ lang bạt giang hồ. Nàng cũng không quen biết nhiều người của Thiên Vân đạo tông.
“Các ngươi chắc cung quanh quẩn ở đỉnh phong bậc tám phải không?"
Thiên Hà đạo nhân ôn hoà nói.
Hàn Tô cúi đầu cực kỳ lúng túng:
“Tiền bối, mấy ngày trước chúng ta có được một loại quả thần kỳ, sau khi ăn vào, hôm qua vừa hay tăng lên bậc bảy rồi"
Tô Thị ấp úng nói:
“Tiền bối, ta cũng vậy.
Thiên Hà đạo nhân nhìn hai người với vẻ mặt không chút biểu cảm, nghĩ thầm đúng là một đám tiểu bối không biết điều, vậy mà ta còn muốn hướng dẫn họ với tư thái của một tiền bối bình thường, đã như vậy thì ta không hỏi nữa, trực tiếp kiểm tra.
Thiên Hà đạo nhân lại nhìn một lượt, tu vi của những người này đang dao động, trực tiếp bị hắn nhìn thấy rõ ràng. Ba người này đúng là đấu giả bậc bảy, rất giỏi mà. Ánh mắt của hắn dừng ở người cuối cùng, không có linh khí dao động.
1028 chữ