Vừa dứt lời, trên người Hàn Tô xuất hiện kim quang, cực kỳ sáng rõ.
Tiếp theo là Minh Nam Sở cũng giống như Hàn Tô, kim quang trên người cực kỳ sáng rõ.
Lúc Tô Thi đọc kim quang thần chú, mỗi một milimet làn da đều là ánh vàng không biết sáng hơn Minh Nam Sở và Hàn Tô bao nhiêu lần.
Cuối cùng đến lượt Chu Tự, mỗi một milimet làn da của hắn cũng được bao phủ bởi kim quang, giống như người tỏa ánh vàng thuần túy.
Những người khác nhìn mà ngây ngẩn. Ngay từ đầu họ cảm thấy Hàn Tô và Minh Nam Sở rất lợi hại. Nhưng sau khi Tô Thi và Chu Tự thi triển kim quang thần chú, họ càng kinh ngạc.
“Giải tán đi"
Thiên Hà đạo nhân nhìn thấy bốn người trở lại bình thường, có chút mỏi mệt nói:
“Các ngươi tan ca đi?
Bốn người:
"..."
Không phải Thiên Hà đạo nhân không dạy được, mà là hắn không muốn dạy, bốn người này không cần hắn. Họ đều tham gia vào các cuộc cơ duyên, không phải đóa hoa trong lồng kính, những thứ cần học thì họ cũng đều học cả rồi. Một lão tiền bối như hắn không cần thiết phải đến tư cách người từng trải để đàn áp họ. Âm Túc và Từ Từ còn cả Tư Động Tư Tĩnh nhất thời không biết nói gì. Tư Động Tư Tĩnh cảm thấy tuy họ hơi nhỏ tuổi, nhưng mình có sư phụ lợi hại, chắc hắn hôm nay có thể được thể hiện. Nhưng...Cũng may không thể hiện ra điều gì trước, nếu không sẽ bị chê cười. Bốn người rời đi, bốn người còn lại bắt đầu học tập. Họ khác với bốn người Minh Nam Sở, đều ở trong nhà kính, có điểm không bằng cũng rất bình thường.
Thực ra Chu Tự là người khiến Thiên Hà đạo nhân bất ngờ nhất, chắc chắn được cao nhân chỉ điểm kim quan thần chú. Cho nên hắn càng không dám tùy tiện chỉ điểm.
Còn Tô Thi...
Ít nhiều hắn cũng đoán được lai lịch của đối phương, khiến người ta rất bất ngờ. Người như vậy lại ẩn náu ở đây làm nhân viên quản lý.
Một hồi lâu sau, đám Âm Túc kết thúc luyện tập, Thiên Hà đạo nhân dẫn theo Tư Tĩnh Tư Động rời đi trước, chỉ còn lại Từ Từ và Âm Túc.
“Hôm nay thứ sáu rồi, ta phải đi thống kê số giờ tăng ca của họ.
Âm Túc nói.
“Ừ."
Từ Từ gật đầu, nhìn xung quanh nói:
“Trình tỷ về rồi, ta chuẩn bị đóng cửa"
Một lát sau, Âm Túc nhìn bảng biểu tăng ca tức giận nói:
“Họ thật quá đáng"
“Làm sao thế?"
Từ Từ lập tức hỏi.
“Rõ ràng hơn sáu giờ đã tan làm thế mà lại viết tăng ca ba tiếng"
Âm Túc trực tiếp xóa bỏ.
Sáng sớm thứ bảy.
Lý Lạc Thư ra ngắm cảnh ngọn núi ban mai, mấy ngày nay bị cha hắn giữ lại, hôm nay mới ra được. Vì hắn có đồ chuyển phát nhanh đến, nếu không hắn còn bị giữ thêm vài ngày.
Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ nhàng thổi.
Lý Lạc Thư đứng trên không trung của một rừng cây cách Thiên Vân đạo tông một khoảng. Nơi này là điểm hẹn của hắn và Thiên Hạ Nhất Kiếm.
“Chắc sắp đến rồi.
Lý Lạc Thư phóng mắt nhìn về phía xa xa có thể cảm nhận được có người đang đến gần.
Hiếm khi.
Một người đàn ông ngự kiếm bay về hướng Lý Lạc Thư, chính là Đông Húc của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông đãtừng nhận chuyển phát nhanh của Chu Tự.
“Tại hạ là Đông Húc của Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông, đạo hữu có phù văn bí thuật không?"
Đông Húc đi đến trước Lý Lạc Thư, vô cùng khách sáo hỏi.
Người trước mắt đứng trên không trung, bất động như núi, trận linh bậc năm trong trung tam phẩm? Trong lòng hắn hơi chấn hãi, nhất thời không thể xác định.
Trung tam phẩm đều có thể đứng trên không, nhưng mỗi người đứng trên không lại thể hiện ra khác nhau, người bậc sáu đứng trên không cũng chỉ đứng thôi.
Sau bậc năm thì có điểm khác, sẽ có một loại khí tức đặc biệt xuất hiện. Đó là hiệu quả của thế trận trong cơ thể mang lại.
Người trước mắt này có loại khí đó, nếu không thì là khí chất bản thân hắn đã rất lợi hại. Bất kể là trường hợp nào thì cũng cho hắn áp lực không nhỏ, cần phải thận trọng.
Thiên Vân đạo tông không hổ là đệ nhất tông môn giới tu chân, một người bất kỳ cũng lợi hại như vậy. “Cái này hả?"
Lí Lạc Thư vẽ một phù văn, là phù văn bí thuật mà Chu Tự giao cho hắn.
“Chính là nó"
Đông Húc tỏ ra áy náy lấy ra chiếc hộp đàn ghi ta"
“Vì một số nguyên nhân đặc biệt, ta chỉ có thể đích thân đến, cho nên muộn một chút, vô cùng xin lỗi vì đã quá thời hạn. Hai viên linh thạch này là để đền bù.
Hắn giao cả hai viên linh thạch và chiếc hộp đàn ghi ta cho Lý Lạc Thư.
“Có thể kiểm hàng không?"
Lý Lạc Thư không quan tâm đến linh thạch với chậm trễ, hắn muốn kiểm hàng.
“Đương nhiên là được.
Đông Húc gật đầu.
Nhìn từ bên ngoài thì bên trong chắc hắn là đàn ghi-ta. Sau khi mở ra, bên trong là một thanh kiếm..rất hợp lý. Đông Húc yên lặng ở một bên, chờ đối phương kiểm hàng xong.
Chiếc hộp đàn ghi-ta lơ lưng trên không trung trước mặt Lý Lạc Thư, hắn đưa tay lấy ra thanh kiếm bên trong.
Vỏ kiếm có vài vết nứt, nhưng cảm giác cầm cũng không tệ. Chuôi kiếm cũng rất bình thường, cảm giác như một thanh kiếm bình thường.
1051 chữ