Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 234: Kiếm Ra Khỏi Vỏ




Đông Húc ở một bên cũng cho rằng như vậy, cho đến khi Lý Lạc Thư động ngón tay cái cầm vỏ kiếm. Keng!

Kiếm ra khỏi vỏ.

Vù!

Kiếm ý lan rộng, càn quét bốn phương. Trong phút chốc, xung quanh tĩnh mịch không tiếng động, tất cả mọi âm thanh đều bị kiếm ý trấn áp.

Đông Húc ban đầu còn bình tĩnh, nay trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi. Khoảnh khắc thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, hắn cảm giác mình bị chém vụn, chắc chắn không có cả năng sống sót.

Thanh kiếm này...là pháp bảo tuyệt đối.

Thế mà hắn lại hiên ngang đưa đến?

Nếu biết trước thì cho hắn một trăm cái gan, hắn cũng không dám để bên người.

“Chư thần hoàng hôn, lê minh nở rộ?"

Lý Lạc Thư nhìn thanh kiếm, ánh mắt như hiểu ra:

“Lê Minh Chi Kiếm, giết thần"

Đông Húc:

"..."

Nghe tên là biết thanh kiếm này vượt xa sức tưởng tưởng của hắn. Thật may là mình còn sống.

Keng!

Kiếm trở lại trong vỏ.

Màu đỏ trên thân kiếm biến đổi dần, có sức mạnh sôi sục, có kiếm tâm dâng trào, là một thanh kiến tốt, có cơ hội lại rút kiếm lần nữa. Cất kiếm đi, Lý Lạc Thư lại xem xét cái hộp nhỏ, có Quả Thực vàng lấp lánh.

Bẹp!

Hắn cắn một miếng, giòn giòn giống như quả táo, cũng bình thường. Đại ca cũng nói chẳng ngon gì, xem ra đúng là không ngon thật.

Đông Húc:

Vừa nhìn là biết quả này không tầm thường, thế mà người này lại ăn như vậy.

“Nếu không có vấn đề gì, tại hạ xin cáo từ trước.

Hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

“Đợi đã, ta muốn gửi một thứ"

Nói xong Lý Lạc Thư lấy ra hộp kiếm:

“Gửi cái này đến Thanh Thành, người nhận chính là người mà ngươi gặp ban đầu.

“Cái này chắc không phải pháp bảo quan trọng gì chứ đấy chứ?"

Đông Húc có chút chột dạ.

“Chỉ là một thanh đao, đạo hữu đừng lo.

Lý Lạc Thư trấn an nói.

Cái hộp đựng kiếm này đúng là khá bình thường, chắc không phải đồ tốt. Đông Húc thầm lẩm bẩm.

“Lần này vẫn cần ta đích thân đi, hơi lâu một chút, khoảng mười ngày. Được không? Ta sẽ cố gắng nhanh hết mức"

Đông Húc có chút áy náy.

“Được"

Lý Lạc Thư gật đầu.

“Đại ca, ta nhận được kiếm rồi, đúng là thanh kiếm tốt.

Trên đường trở về, Chu Tự nhận được tin nhắn của Lý Lạc Thư.

Tinh!

Khi hắn định nhắn tin trả lời, Lý Lạc Thư lại gửi tin đến:

“Mấy ngày nay bị cha ta giữ lại giảng giải trận pháp, cho nên không có thời gian. Đại ca đúng là thần, trận pháp đó bị phá, ta có được một thanh đao không tệ, ta đã gửi đi rồi, khoảng mười ngày nữa là đến nơi.

Ta còn tưởng ngươi mang theo trận pháp bỏ trốn rồi chứ, Chu Tự bật cười, sau đó trả lời: “Thực ra ta cũng có một thanh đao rất tốt, nhưng có thêm một thanh cũng không sao.

“Chắc thanh đao này tốt hơn thanh đao của đại ca đấy, đúng rồi, cha ta cứ luôn bảo ta giải thích trận pháp này.

Ta định nói ra là đại ca phá giải, nhưng cảm thấy đại ca hơi khiếm tốn, nên muốn hỏi ý đại ca trước Lý Lạc Thư hỏi.

Đương nhiên Chu Tự từ chối.

Người phá giải trận pháp không phải là hắn, chuyện này không quan trọng lắm, quan trọng là mình dạy Lý Lạc Thư xem mắt, cuối cùng dẫn đến thất bại, hắn không gánh nổi chuyện này.

“Mấy ngày nay ta cũng hỏi một số chuyện liên quan đến Thần Minh, ngoại thành Thần Vực là con đường nối thông Thần Vực được hình thành vào thời đại Thần Minh. Thời đại đó là nơi cư trú của thần thánh, bây giờ rất khó nói, đại khái là giống như đại ca nhìn thấy. Còn cánh tay phát sáng có lẽ là tòng thần của Thần Minh, những người đó đều không yếu, tốt nhất đại ca nên cẩn thận. Đợi khi bọn chúng thoát khỏi hạn chế thì sẽ vô cùng nguy hiểm"

Lý Lạc Thư giải thích.

Ngoại thành Thần Cực đã trở thành khu chợ của những tu chân giả khác, còn về tòng thần...

Nói đến chuyện này, Chu Tự bèn nói cho Lý Lạc Thư biết có thể đối phương nhận ra thanh kiếm đó.

Lý Lạc Thư:

"..."

Ngoại thành Thần Vực biến thành nơi tập trung của ngụy tín đồ, cũng không biết mục đích của tòng thần. Chu Tự cũng không nghĩ đến những chuyện này nữa.

Lý Lạc Thư lại hỏi đến chuyện công việc.

“Công việc? Không muốn làm ở nhà máy điện tử nữa à?"

Chu Tự trả lời một câu Lúc này hắn đứng ở cổng tiểu khu, ở đây đang tuyển bảo vệ. Mấy năm nay mọc lên tiểu khu mới là Hoa Viên Cẩm Tú, cách nhà hắn không xa, đi đến trạm xe buýt thì buộc phải đi qua tiểu khu này.

“Đúng, ta không muốn làm ở nhà máy điện tử nữa, những việc khác đều được, ta có thể chịu vất vả.

Lý Lạc Thư trả lời rất nhanh.

Tách...tách.

Chu Tự chụp bức ảnh tuyển dụng gửi qua.

“...Ba ngàn rưỡi, bảo vệ tiểu khu, còn phải làm ca đêm? Có phải quá rẻ mạt rồi không? Ta học công pháp quyền cước, kiếm pháp vô cùng thành thục. Một kiếm có thể tiêu diệt tà ma yêu quái.

Cuối cùng Lạc Thư rất bất mãn với tiền lương, còn không bằng về nhà máy điện tử. Lương bảo vệ của nhà máy điện tử cũng được đến bảy ngàn.

Đúng là hơi ít, Chu Tự cũng tán đồng, sau đó đi đến phòng bảo vệ ở cổng tiểu khu.

Phòng bảo vệ được bày trí khí thế, cổng lớn rộng thoáng, có ý nghĩa như non sông rộng lớn.

1082 chữ