“Anh bảo vệ, ở đây có tuyển người không?"
Chu Tự gõ nhẹ cửa phòng bảo vệ.
Bên trong có hai người, một người trung niên, một thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.
“Đang tuyển, ngươi muốn ứng tuyển hả?"
Người trung niên hỏi với vẻ nghiêm túc.
“Không phải ta, là một đại ca của ta, hắn có kinh nghiệm làm bảo vệ, mong là có thể đàm phán lương"
Chu Tự thử nói đến lương.
“Ừm, có kinh nghiệm hả? Vậy hắn muốn bao nhiêu?"
Người đàn ông trung niên trầm tư một lát rồi hỏi.
“Việc này."
Chu Tự nhìn thanh niên phía sau.
Bàn chuyện tiền lương trước mặt người khác thì không hay lắm.
“Không sao, ngươi nói đi.
Người đàn ông trung niên không ngại.
“Tám ngàn.
Chu Tự nói ra tiền lương mong muốn, ông chủ quầy hàng kia đã dạy trước tiên phải báo giá cao rồi giảm dần.
Đối phương:
“Đại ca, rất cảm ơn ngươi, tháng sau ta sẽ đến báo danh đúng giờ, đợi ta có lương sẽ mời ngươi ăn cơm đầu tiên"
Lý Lạc Thư cảm động đến rơi nước mắt. Cuối cùng đã đàm phán được công việc.
Thời gian làm việc, ca sáng 8 giờ đến 20 giờ, ca đêm 20 giờ đến 8 giờ sáng hôm sau, một tháng nghỉ bốn ngày.
Bao ăn ở. Tiền lương năm ngàn ba. Tuy không bằng nhà máy điện tử, nhưng cũng là khởi đầu mới.
Chu Tự mang hai cái kẹo về cho Thu tỷ, rồi bắt đầu học tập tu luyện.
Ma Chủng từ ba vòng biến thành năm vòng, sắp tiến vào sáu vòng. Sáu vòng không khó, cái khó là ở phía sau.
Hiện giờ Ma Chủng lại trở về ba ngày một vòng. Đó cũng là vì luồng linh khí Chu Thiên tăng cấp, nếu không phải cần sáu bảy ngày. “Khoảng hơn mười ngày nữa thì có thể tiến vào chín vòng, chữ viễn cổ cũng học được kha khá rồi.
Tất cả được được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn đợi vòng thứ chín đến thôi.
Một tuần trôi qua, Chu Tự tỉnh lại từ trong tu luyện.
Ma Chủng tiến vào tám vòng thành công, ba ngày rưỡi nữa là đến chín vòng. Tối qua Chu Tự đã học xong hết Hoang Cổ Kinh Thế Thư, hắn không đi quan sát nữa mà đang đợi vòng thứ chín đến. Cùng với số vòng của Ma Chủng tăng lên, hắn cảm giác cơ thể của mình càng lúc càng rắn chắc, sắp đạt đến tiêu chuẩn. Chỉ thiếu một vòng cuối cùng.
Đặc hiệu của Phá Thiên Ma Thể cũng mạnh lên không ít, hai ngày trước có dã thú chạy lung tung va đụng bừa bãi, hắn đã xử lý một loạt.
Dã thú to còn dễ xử lý, phiền phức nhất là loại dã thú biết bay hoặc biết độn thổ, vô cùng khó xử lý. Hại hắn ban đêm còn phải đứng trên nóc tòa nhà cao nhất Thanh Thanh, quan sát cả Thanh Thành, tìm ra dã thú đến xâm pham.
Gió đêm hơi nhức óc.
“Chào buổi sáng, bây giờ là sáu giờ mười tám phút, trời nắng đẹp"
Là tiếng báo giờ của Thu Thiển.
Mấy ngày này nàng đã dần dần kiểm soát được việc từ chối hoặc là đống ý tiếng hô gọi, tiến vào Biên Giới Thành, cũng tiến vào ngoại thành Thần Vực. Nàng không ở lại bên trong, cảm giác tiếng hô gọi trở nên kỳ lạ, nhất thời không nói rõ được, chỉ đành chờ Nguyệt tỷ nghiên cứu xong rồi cùng đi vào. Hôm nay Thu Thiển mặc váy ngắn màu hồng nhạt, áo rộng lệch vai màu trắng, mái tóc thả dài, đuôi tóc nhuộm chút màu xanh. Dưới chân trắng nõn sáng bóng buộc một cái băng đô. Chu Tự ngắm Thu Thiển rất lâu, nhất thời không thể di chuyển ánh mắt.
“Đối diện với ánh mắt rực lửa như vậy, ta nên che chỗ nào thì được đây?"
Thu Thiển nở nụ cười, cố ý hỏi.
Chu Tự hoàn hồn lại, bình tĩnh nói:
“Thu tỷ, trời chuyển lạnh rồi, hôm nay ngươi phải đến ma môn, không thể mặc như vậy.
Hôm nay Thu tỷ và Nguyệt tỷ phải về ma môn, nói mấy ngày nữa buổi tọa đàm thanh niên ma môn sẽ bắt đầu, họ phải đi chọn địa điểm.
“Vậy bây giờ ta về phòng thay đồ, hay là..."
Thu Thiển ngồi xổm mỉm cười trước mặt Chu Tự nói:
“Hay là ăn sáng xong rồi thay?"
“Ăn sáng xong rồi thay đi?
Chu Tự nghiêm túc trả lời.
“Hi...hi Thu Thiển bật cười, lúm đồng tiền như hoa:
“Ta đi gọi Nguyệt tỷ dậy.
Vừa mới đứng lên Thu Thiển lại đột nhiên dừng lại, sau đó nói với Chu Tự:
“Đứng lên một chút đi"
Chu Tự vừa mới đứng lên, Thu Thiển đột nhiên tới gần ôm lấy hắn:
“Để ngươi ôm ta cho đỡ thèm.
Chu Tự:
"..."
Thu tỷ, ta không phải người tùy tiện như vậy.
Sau đó hắn đưa tay ôm Thu tỷ.
Tin tức đột nhiên xuất hiện khiến Chu Tự lập tức tỉnh táo lại.
Nếu không phải vừa vặn tỉnh lại từ trong tu luyện, tình thế sẽ phát triển vượt ngoài dự liệu, bây giờ còn có thể trao đổi với Thu tỷ một chút.
Hắn cũng không quá quan tâm việc bị cha mẹ biết mình mắc hội chứng tuổi dậy thì, khi còn bé, thỉnh thoảng cũng bị thấy một vài lần.
Kiểu như tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng trong phòng, luyện Độc Cô Cửu Kiếm với bông cải.
Bây giờ không phải bị bắt tại trận, có thể chấp nhận được.
Nhưng trung nhị bệnh vẫn là trung nhị bệnh, tin tức này có thể sẽ chết người.
Thân thể còn sống, tinh thần thì đã chết.
Toàn thân thịt nát xương tan không sợ, phải để lại thanh bạch với thế gian.
Chu Tự lục tìm danh bạ, gọi cho Thu tỷ.
"Alo?"
Giọng Thu Thiển mang ý cười nhàn nhạt.
"Thu tỷ, thứ kia ngươi hiểu được mà, là hiểu lầm thôi"
Chu Tự nói với người ở đầu bên kia.
Thu Thiển đùa dai cười nói:
"Hiểu lầm à? Vậy ta xóa nhé?"
1038 chữ