Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 239: Thấy Rồng




Thư viện Đông Lâm, Tô Thi ngồi tại quầy, không có việc gì làm.

Nàng thường đi ngoại ô tìm dã quái lấy kinh nghiệm.

Nhưng mà có rất ít dã quái, lúc Hàn Tô cùng Minh Nam Sở đưa nàng đi, cơ bản là không tìm thấy.

Nhớ lúc Đọa Thi tới, còn có ma tu mang linh sủng tới.

Hai lần cơ hội nàng đều không cố mà trân quý.

Ầm...m!

Tiếng sấm Ầm...ầm dọa Tô Thi nhảy dựng lên, nàng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nghi hoặc tự nói:

"Chẳng lẽ trời sắp mưa?"

Vù!

Ầm..ầm!

Tiếng gió rít gào, sấm động trong đêm.

"Bão?"

Tô Thi ngạc nhiên, cất bước ra ngoài.

Vừa đi tới cửa, nàng thấy Hàn Tô và Minh Nam Sở cũng đi ra, không chỉ đám bọn hắn còn có cả hội Trình tỷ.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Vẻ mặt Tô Thi đầy nghi hoặc.

"Ừ, không phải sấm bình thường"

Minh Nam Sở ngẩng đầu nhìn về phía chân trời thuận miệng giải thích.

Gào!

Có tiếng gào thét như ẩn như hiện.

Ầm...ầm!

Ánh sét lấp lóe, Tô Thi mơ hồ thấy dưới ánh sét có bóng rồng hiện ra.

"Trình tỷ, ta thấy rồng" Tô Thi thốt lên. "Không phải rồng thật.

Trình tỷ chau mày: "Đây là dị tượng"

"Dị tượng?"

Mấy người Hàn Tô nhìn sang Trình tỷ.

Trình tỷ hít vào một hơi, thấp giọng nói:

"Tiềm Long vọng thiên, súc thế xuất uyên. Có nhân vật không tầm thường đang đi ra, ngay tại Thanh Thành Mấy người chấn kinh, Thanh Thành còn có nhân vật không tầm thường nào đó?

Hàn Tô cùng Minh Nam Sở đột nhiên muốn biết Chu Tự ở đâu, nhưng không dám gọi điện thoại hỏi thăm.

Cũng không để Tô Thi đi hỏi, Tô Thi không sợ Chu Tự, nhưng rất sợ Ma Đạo Thánh Tử.

Nàng cảm giác là hai người.

Khu biệt thự phía nam Thanh thành.

"Thanh Thành quả thật không thể ở lâu"

Thiên Hà đạo nhân e ngại nói.

Ánh mắt của hắn nhìn trên không trung gió nổi mây vần, bóng rồng cuồn cuộn dưới sấm sét.

Hoàn toàn ăn khớp với một loại dị tượng mà hắn biết.

"Sư phụ, đây là?"

Mặt Tư Động đầy mơ hồ.

Lúc sấm sét xuất hiện, sư phụ đột nhiên ra khỏi phòng, mặt đầy lo ngại.

hai người bọn hắn thì chẳng cảm giác có gì dị thường cả.

Nhưng "Đây là dị tượng"

Thiên Hà thở dài, trầm giọng nói:

"Tiềm Long ẩn sâu, không động thì thôi, động một cái kinh thiên động địa, kêu lên kinh động lòng người"

Tư Tĩnh nhìn trời, ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ:

"Vậy đây là sắp động sao?"

"Khó nói được, có đôi khi chỉ là chuyện trong một khắc"

Thiên Hà đạo nhân khẽ lắc đầu.

"Sơn hải trải qua vạn năm, đại địa bị thống trị, vạn vật sinh linh khó dò. Có người đúc kiếm dưới trời, cầm kiếm kháng cự. Có người rèn đạo trong đêm khuya, vung đao chém kim cổ. Có người tôi trường thương trong mây, dựng thương chống trời. Kẻ ngu, người khôn, kẻ bình thường, dần dần biến mất trong trời đất, còn sống rất ít.

Hôm đó thời đại biến thiên, có người từ trong tan hoang đi ra, từ dưới phế tích đứng lên. Thời đại Hoàng Giả bởi vậy sinh ra"

Tiếng của Chu Tự chưa từng gián đoạn, hắn xem sách, cảm nhận được công lực ngàn năm quay cuồng.

Tất cả đều hướng đến trình độ cao nhất, thân thể của hắn có thể tiếp nhận.

Biến hóa sẽ xuất hiện khi hắn đọc xong đoạn cuối cùng.

Sắp tới là một trang cuối cùng.

Chung quanh yên tĩnh lạ thường, không có đấu đá, cũng không có tiếng người.

Hết thảy yên tĩnh, bình lặng.

Không gian đều đang đợi hắn đọc, đọc đến chữ cuối cùng của trang cuối cùng.

Lúc này, Đại Địa Thần Khuyển và Hầu Trầm đứng bên cạnh thống khổ vạn phần, bọn hắn bị thứ gì đó áp chế không thể động đậy.

Thứ này như núi lớn vô tận, đè trên người bọn hắn.

Cái tên Thánh Tử Ma Đạo trở nên nặng nề không gì sánh được, có thể đè chết Hầu Trầm.

Uỳnh!

Khi bọn hắn vẫn đang nghĩ xem cần chịu áp lực bao lâu nữa, trong đầu đột nhiên có cái gì nổ tung.

Là tiếng ầm vang.

Tiếng đọc cuối cùng, lần này bọn hắn nghe rõ, vô cùng rõ ràng.

"So với trời cao càng sáng tỏ, so với sơn hải càng vững vàng, năm tháng thay đổi, hắn trường tồn mãi mãi. Gặp hắn trong luân hồi, nghe giọng hắn trong dòng chảy thời gian: Trời cao nghe tuyên, sơn hải nghe lệnh, ta là Nhân Hoàng" Chu Tự đọc xong, chậm rãi khép lại sách, công lực ngàn năm trên người hắn bắt đầu biến đổi, thứ vừa mới được sinh ra từ trong sức mạnh, như một luồng ánh sáng chói mắt tỏa khắp toàn thân.

Cùng lúc đó một tiếng rồng ngâm vút lên tận trời.

Gào!

Thiên Hà đạo nhân, đám người Trình tỷ đều ngẩng mặt nhìn lên trời.

Bọn hắn thấy một con Kim Long bay đến chân trời rẽ tầng mây, Tiềm Long xuất uyên.

Khoảnh khắc hình bóng của rồng hiện ra, trong đầu họ vang dội một câu rung động tâm thần: Ta là Nhân Hoàng.

Kim Long vào mây trời, không thấy tung tích.

Lúc này, sấm sét tiêu tán, cuồng phong ngưng bặt, tất thảy lại tĩnh lặng trở lại.

Nếu không tận mắt thấy, có lẽ bọn hắn sẽ cảm thấy vừa rồi chỉ là một ngày có sấm sét.

Chu Tự nhắm mắt lại cảm nhận công lực ngàn năm cuồn cuộn đã biến mất, chỉ còn lại tĩnh lặng.

Lượng công lực ngàn năm vẫn như vậy, hạn mức cao nhất cũng không thay đổi chút nào.

Nhưng bản thân công lực ngàn năm đã thay đổi, về cảm giác là sáng hơn một chút, dù vốn cũng không có ánh sáng.

"Từ công lực ngàn năm biến thành pháp lực ngàn năm sao?"

1052 chữ