Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 241: Vậy Con Có Thích Nàng Không?




Hôm nay và mai sẽ lên 20 chương, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Dã quái có nhiều đến đâu cũng không thử được, trừ khi kiếm được con dã quái nào đó cấp tinh anh hoặc là boss. "Bây giờ biết thêm giới Tu Chân, có lẽ cơ hội thử uy lực sẽ nhiều hơn. Giờ ta nên suy nghĩ xem công lực ngàn năm có thể biến đổi nữa hay không thì hơn.

Hắn nhớ rằng Hoang Cổ Kinh Thế Thư có tổng cộng là ba quyển.

Quyển Nhân Hoàng đã khiến công lực ngàn năm của hắn thành pháp lực ngàn năm. Vậy quyển Sơn Hải có khi nào sẽ để cho pháp lực ngàn năm của hắn thăng cấp thành tiên lực ngàn năm không? Vậy quyển Thượng Thương sẽ là tiên lực ngàn năm thăng cấp thành thần lực ngàn năm?

Thần lực ngàn năm có thể bật hiệu ứng chưa nhỉ?

Vừa rồi hắn đã thử, cho dù công lực ngàn năm có thay đổi thì bản chất cũng không thay đổi, vẫn chưa có hiệu úng.

Hoang Cổ Kinh Thế Thư lại bị hắn lấy ra, hắn đọc thêm một lần hoàn chỉnh vẫn không thể điều động công lực ngàn năm.

Có mới nới cũ, thứ công lực cặn bã.

Cũng may hắn vẫn luôn thích Thu tỷ.

Hai ngày nữa Chu Tự sẽ xin nghỉ đi tìm Thu tỷ, Thu tỷ thích mặt váy ngắn, Hắn không ở đó là Thu tỷ sẽ không mặc...Đúng rồi, lấy cớ này đi.

Chu Tự lại đọc Hoang Cổ Kinh Thế Thư thêm một lần nữa, hắn phát hiện quyển sách này ghi chép rất hỗn loạn, thứ gì cũng có.

Nó kể sự tồn tại của sinh linh, ghi chép hồng thủy nhấn chìm mọi thứ, kể về thời đại thống trị, loạn thế, cuối cùng phân tích Hoàng Giả đứng lên trong phế tích.

Công tích của người đó cao ngất ngược, mặc dù đã biến mất nhưng tinh thần vẫn còn ở lại mãi mãi.

Thấy hắn cần tiến vào luân hồi, cả đời hắn chính là câu nói kia: Thượng Thương nghe tuyên, Sơn Hải nghe lệnh, ta là Nhân Hoàng.

"Chẳng phải ý nói trong ba quyển Hoang Cổ Kinh Thế Thư thì quyển Nhân Hoàng là cao minh nhất ư? Nhưng hắn nói chưa đủ nhiều, đã có khí thế như vậy rồi phải nói thêm một câu trấn áp kẻ địch khắp thế gian mới đúng chứ. Cả câu là: Thượng Thương nghe tuyên, Sơn Hải nghe lệnh, ta là Nhân Hoàng, trấn áp kẻ địch khắp thế gian.

Đẹp trai vãi!

Chu Tự đọc xong thì nhìn chung quanh một chút, trong đầu hắn vô thức hiện lên gương mặt đang chống tay nâng cằm chê cười hắn của Thu tỷ.

Vừa xấu xa lại vừa xinh đẹp.

Cuối cùng Chu Tự gọi điện cho ba hắn.

"Con ta, gọi vi phụ có chuyện gì thế?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của Chu Nhiên.

Chu Tự có hơi bất đắc dĩ:

"Ba, ngươi có thể bình thường một chút được không? Bây giờ mới tám giờ, ba lại xem phim rồi à?"

Chu Nhiên im lặng một lúc lâu rồi mới nói:

"Chuyện gì, nói nhanh lên"

"Không phải là Hoang Cổ Kinh Thế Sách có tổng cộng ba quyển sao? Con đã đọc xong quyển Nhân Hoàng rồi, có quyển Sơn Hải và quyển Thượng Thương không ba?"

Chu Tự nói vào chuyện chính.

Trí giả nói với hắn rằng sách này chỉ có ở trong tay người mạnh nhất thời đại.

Không cần biết người mạnh nhất mạnh cỡ nào, chắc chắn là hắn không lấy được rồi, nên chỉ có thể tìm tới ba thôi.

"Con cũng chịu khó học phết nhỉ"

Một lúc lâu sau đầu dây bên kia mới nói một câu như thế.

"Con vẫn luôn rất ham học mà Chu Tự thuận theo mà trả lời.

Chu Nhiên suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

"Quyển Thượng Thiên bị lấy mất rồi, kẻ đó đang trốn, tạm thời chưa tìm thấy hắn. Quyển Sơn Hải đã biến mất trong thời đại thần minh, không biết là bị ai giấu đi nhưng tới giờ vẫn chưa có manh mối. Con tự tìm đi, nếu có manh mối thì ta sẽ đi lấy giúp con Chu Tự:

"..."

Trông cậy vào con à? Con vẫn còn là nhân sĩ võ lâm, không hiểu được thế giới của tiên nhân.

"Ba, ba có sách về thần văn đạo văn không?"

"Con cần à? Ngày mai ta sẽ sai người đưa qua cho con"

Chu Nhiên nói một cách thản nhiên như là đưa đồ ăn.

Đừng nói là giả nhé? Chu Tự lẩm bẩm trong lòng, sau đó hắn lại nhớ tới một chuyện khác.

"Đúng rồi, không phải lần trước ba đã nói con trung tam phẩm thì sẽ dạy con Thí Thần Nhất Đao Trảm sao? Con thấy con sắp tới rồi, có phải là có thể về rồi không?"

"Tiểu Nguyệt ở chỗ của con không?"

Đột nhiên Chu Nhiên hỏi.

"Nguyệt tỷ và Thu tỷ về Ma Môn mà Chu Tự trả lời.

"Vậy con cũng không cần về nữa, ta gửi qua cho con"

Trái tim Chu Tự có chút đau đớn, hắn chỉ có thể đợi Nguyệt tỷ về rồi về chung thôi. "Con trai, Thu Thiển về Ma Môn mà con không gọi điện cho nàng à? Một ngày phải gọi một lần, nếu không sẽ khiến đối phương cảm thấy con không chú ý tới người ta. Nữ hài tử rất hay suy nghĩ lung tung, con cứ như thế nàng sẽ nghĩ bình thường con chê nàng phiền phức đó. À mà, có phải là con không thích Thu Thiển không?

Nàng có chỗ nào không tốt à?

Đột nhiên Liễu Nam Tư giành lấy điện thoại.

"Mẹ ơi, mẹ ăn cơm chưa?"

Chu Tự vội vàng đổi chủ đề.

"Trả lời mẹ trước đã"

"Con cũng đâu có nói là Thu tỷ không tốt đâu?"

"Vậy con có thích nàng không?"