"Nghe Nguyệt tỷ nói, hẳn là có rất nhiều người ở Ma Môn đang nghi ngờ hoặc là chèn ép uy tín của ta, bảo ta chỉ có cái danh thôi. Ngươi không nghi ngờ chút nào à?"
Thanh Long sửng sốt, cười gượng nói: "Thiếu chủ lo lắng quá rồi, mặc dù bốn người chúng ta là hộ pháp của Ma Môn, nhưng từ nhỏ đã theo môn chủ, như là bề tôi trong nhà. Có lẽ thời của thiếu chủ khác với chúng ta nên không hiểu việc này lắm. Nhưng cho dù thế nào, thiếu chủ có tin đồn như vậy không thì thái độ của bốn người chúng ta đối với thiếu chủ đều giống nhau. Những người khác trong Ma Môn có ý nghĩ của riêng mình, không thích bị người khác chỉ tay năm ngón, đúng là sẽ thử làm mất uy tín của thiếu chủ. Sau này thiếu chủ cũng cần đề phòng hơn Thì ra trước kia ba ta là địa chủ.
Trong lòng Chu Tự thầm dán một cái nhãn cho ông ba có chút mập mạp của mình.
"Hóa ra ngươi có ảnh chụp và số điện thoại"
Chu Tự gật đầu.
Vừa nãy hắn hỏi thăm Thanh Long làm sao lại biết hắn, hóa ra là ba hắn cho số điện thoại và ảnh chụp.
Vậy...
Tại sao lúc trước không cho Nguyệt tỷ? Chỉ cho một tấm bản đồ, hệt như đi tìm kho báu vậy.
"Hiện tại thiếu chủ có tiện nhận đồ không?"
Thanh Long nhìn xung quanh một hồi xác định không có người.
"A, tiện"
Chu Tự cũng nhớ tới chính sự cười nói.
"Phần thứ nhất là thần văn"
Thanh Long lấy ra một cái hộp tinh xảo nói:
"Trong này có Thần Văn Thạch Bản, theo như lời môn chủ nói, bên trong ghi lại phương pháp để tu luyện Thần Minh, có lẽ có thể cho thiếu chủ chút gợi ý, còn có cái này, lá cây Thiên Dũ Hộp và cả lá cây đều đưa cho Chu Tự, lá cây cũng đựng trong hộp.
"Lá cây này là?"
Chu Tự có chút nghi hoặc, lão cha chưa từng nhắc đến.
"Là môn chủ dặn dò, bảo lúc thiếu chủ xem thần văn và đạo văn, tốt nhất mang lá cây bên người, đau chỗ nào dán chỗ đó"
Thanh Long mỉm cười giải thích.
"Còn có cái này, Tiên Thiên đạo văn, Tiên Thiên đạo văn không phải là văn tự, mà là một loại hàm súc, xem thứ này có thể lĩnh ngộ đạo pháp, đạo ý" Thanh Long chồng cái hộp chứa đạo văn lên trên cái hộp đựng thần văn.
Không phải văn tự? Vậy thì có tác dụng gì? Trong lòng Chu Tự có chút bất đắc dĩ.
"Thí Thần Nhất Đạo Trảm đâu?"
Thấy Thanh Long không có động tác khác, hắn không khỏi mở miệng hỏi.
"Trước khi giao ra, ta muốn hỏi thiếu chủ một chuyện Sắc mặt Thanh Long nghiêm túc.
"Hỏi đi"
Chu Tự đầy nghi hoặc.
"Môn chủ bảo cho ta hỏi thiếu chủ tại sao muốn tu luyện Thí Thần Nhất Đao Trảm Thanh Long nhìn Chu Tự chằm chằm.
Cái này còn vì sao nữa hả? Chu Tự nói thầm, xác định xung quanh không có ai mới nói:
"Ngươi không cảm thấy đao này rất ngầu sao?"
Thanh Long:
"???"
Lúc phản ứng lại, suýt nữa Thanh Long bật cười ra tiếng, cố để mình không bật ra tiếng cười, hắn nói:
"Đúng là rất ngầu, vậy thiếu chủ nhận lấy"
Thanh Long điểm ngón tay lên ấn đường của Chu Tự, khẽ nói:
"Đây là môn chủ bảo ta chuyển lại, hắn nói ngươi tiếp nhận một lần có lẽ sẽ hiểu, có điều lần này không có Thiên Nhân hợp nhất, muốn học thì phải tập trung nhìn"
Chu Tự chưa kịp đáp lại, hắn phát hiện mình lại lần nữa bước vào một không gian nào đó, khác với lúc học Chiến Ý Vô Song, lần này hắn nhìn thấy một khung cảnh.
Trên trời có sông biển bảy màu phun trào, giữa không trung, một vị nam tử ngẩng đầu lên nhìn trời.
Trên tay hắn cầm một thanh đao chưa tuốt khỏi vỏ, trên người toát ra đạo ý kỳ quái.
Ẩn giấu bên trong, vận thế chờ phát động. "Thời đại Thần Minh, thế cục kinh hoàng, tất cả những người thử ngăn cản đại thế này đều đã chết, ngươi cảm thấy ngươi có thể thay đổi hết thảy?"
Từ trong sông biển bảy sắc có tiếng nói hào hùng truyền ra.
Chỉ nhìn với nghe, Chu Tự có thể cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
"Thần Minh? Đại thế? Xùy! Cho dù tiền nhân đã chết, dù là thiên đạo đã mất, dù một mình ta đối diện chúng Thần Minh, ta vẫn có thể dùng một thanh ma đao chém cổ kim tương lai"
Bóng người đứng dưới sông biển bảy sắc kia bước lên một bước, tay hắn cầm chuôi đạo.
Rút đao, vung lên, chém kim cổ.
Uỳnh!
Đao ý phóng về phía chân trời, khuấy động sông biển bảy sắc.
Một đao ý xuyên cổ kim, ngưng tụ sức mạnh cường đại, muốn phá vỡ hết thảy.
Xoạt!
Đạo ý chìm vào sông biển, biến mất trong đó, lúc Chu Tự cho là không có hiệu quả gì, sông biển bảy sắc có đao ý xông ra, phá vỡ ra một khe nứt.
Ánh nắng chiếu rọi xuống xuyên thấu qua vết nứt.
Một đao hé sắc trời.
Hình ảnh đến nhanh biến mất cũng nhanh, lúc Chu Tự lấy lại tinh thần, một chiêu này đã dạy xong.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
"Thiếu chủ học được chưa?"
Thanh Long tò mò hỏi.
Chu Tự trầm mặc hồi lâu, mới mỉm cười nói:
"Còn thiếu một chút lĩnh ngộ"
Để ta về học lại tư thế rút kiếm một chút, chắc là có thể.
"Thiếu chủ không giống với lời đồn lắm.
Thanh Long có chút nghi hoặc.
1082 chữ