Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 260: Hai Mươi Mấy Quả




“Sống từ thời đại đó đến bây giờ?"

Chu Tự cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên nói:

"Tuổi thọ của đá dài vậy cơ à?"

Dung Nham Cự Nhân:

"???"

Trong phút chốc, hắn không biết nói tiếp như thế nào.

"Thánh Tử Ma Đạo thật sự là không giống bình thường"

Một lúc sau, hắn mới nói:

"Những thứ phía sau cánh cửa của Thần Minh có rất nhiều chủng loại, Thần Khải Chi Môn càng lâu đời thì đồ vật ẩn giấu bên trong càng đáng sợ. Thuở ban đầu, Thần Khải Chi Môn được gọi là Thần Minh Ma Hạp, ý chỉ chiếc hộp cấm kỵ được Thần Minh dùng để giam giữ những thứ nguy hiểm, hay còn được gọi là Ngục Giam Tội Ác.

Sau đó, khi thời thế đã ổn định, Thần Minh Ma Hạp đổi tên thành Thần Khải Chi Môn, trong đó chiếm đa số là một vài thí luyện, đồng thời còn được sử dụng như một kho tàng báu vật"

"Những thứ trong hộp sẽ là gì?"

Chu Tự hỏi về Thần Khải Chi Môn đã có niên đại.

"Tai ách, Tà Thần, và kẻ ngỗ nghịch, bất cứ thảm họa, đồ vật hung hiểm, hay thứ khủng bố nào mà ngươi có thể tìm thấy trên đời này đều có thể đang ẩn mình trong Thần Minh Ma Hạp. Một khi mở nó thì sẽ có một tỷ lệ nhất định phát sinh tình huống đồ vật trong đó bị ngươi thả ra, đến lúc đó ngươi có ngăn cản được không?"

Tai họa nặng nề ở đâu đó xảy ra một cách bất ngờ.

Dung Nham Cự Nhân đưa ra lời chất vấn linh hồn.

"Có phải ngươi...quên thân phận của ta là gì rồi hay không?"

Chu Tự buồn cười, nói.

Dung Nham Cự Nhân: "..."

Thánh Tử Ma Đạo, con trai của người đứng đầu Ma Đạo – Tịnh Thần Chu Vương.

Đúng thật là có đủ tư cách làm bất cứ chuyện gì.

"Ban đầu ngươi hỏi ai xúi giục ta, cũng đồng nghĩa với việc có người khác giật dây ngươi đúng không?"

Chu Tự hỏi một cách thản nhiên.

Dung Nham Cự Nhân quan sát Chu Tự một hồi lâu rồi mới nói:

“Hình như ngươi thật sự không hề để ý chuyện này chút nào.

"Tại sao ta phải để ý?"

Chu Tự hỏi lại.

Hắn là Thánh Tử Ma Đạo, nhưng chỉ là Thánh Tử Ma Đạo kế thừa tiệm cơm của bố mình thôi. Tu chân giới rộng lớn vô biên, cho dù xảy ra vấn đề thì cũng nào có liên quan gì tới một nhân vật phản diện như hắn?

Hắn muốn làm người tốt, nhưng không phải kiểu người tốt cứ có chuyện là lại nhảy ra.

Theo lời Dung Nham Cự Nhân nói, loại tiểu BOSS như hắn mà chạy ra thì chả khác nào đi tìm chết.

Hắn cũng chỉ định đánh vài con dã quái ở thôn tân thủ, bảo vệ quê hương một chút thôi. Nếu tu chân giới to lớn như vậy mà trông cậy vào hắn thì hẳn là đã đi tong từ sớm rồi.

Hắn còn đang lo bị những kẻ khác trừ ma vệ đạo đây này.

"Vậy vì sao ngươi cho rằng chắc chắn có người giật dây ta?"

Dung Nham Cự Nhân tiếp lời, hỏi ngược lại.

"Ngươi cũng có một người bố đứng đầu Ma Đạo hả?"

"Không có"

"Không có thì ngươi chẳng đánh lại ta được, không phải bị giật dây thì là do đầu óc có vấn đề à?"

Sau khi câm lặng một lát, Dung Nham Cự Nhân nói:

"Đã từng có ai bảo ngươi rằng nói chuyện phiếm với ngươi thật sự không tài nào vui nổi chưa?"

"..."

Chu Tự trầm tư chốc lát rồi nói:

"Ta mới chỉ gặp một người có tuổi đời xa xưa như ngươi, là trí giả lần trước, lúc nào hắn cũng luôn duy trì nụ cười trên môi. Mỗi tội hắn cứ như một lão già lừa đảo, muốn nhắm vào ta"

"Trí giả có được Trí Tuệ Cổ Thụ? Làm sao mà hắn có thể lừa ngươi được"

Dung Nham Cự Nhân có chút nghi hoặc.

"Đều là chuyện về quả Trí Tuệ, hắn nói với ta rằng không thể mang ra ngoài được, nhưng người khác lại có thể mang đi"

Chu Tự hơi tức giận.

"Ngươi...hái được hai quả hay là ba quả?"

Dung Nham Cự Nhân hiếu kỳ hỏi.

"Chắc khoảng hai mươi mấy quả"

Dung Nham Cự Nhân:

"..."

Trong phút chốc, hắn lại cảm thấy đối phương tán gẫu với mình như thế này cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Cuối cùng, hắn trả lời vấn đề trước đó của Chu Tự:

"Đúng là có người sai sử ta, thế nhưng là ai thì ta không cách nào báo cho ngươi biết được, bởi chính ta cũng không biết, ta cũng chỉ làm việc vì lợi ích thôi. Đáng tiếc là lại gặp ngươi, vận mệnh đã như vậy rồi. Đối phương cũng đến vì Thần Khải Chi Môn, mục đích của các ngươi giống nhau, có lẽ ngươi sẽ gặp hắn trong tương lai, đó là tất cả"

"Ngươi cũng dễ nói chuyện thật đấy"

Chu Tự ngạc nhiên nói.

"Hừ, đó là vì ngươi quá mạnh"

Dung Nham Cự Nhân lạnh lùng nói.

Chu Tự:

"..."

Lúc bấy giờ, những ánh lửa xung quanh bắt đầu biến mất, Dung Nham Cự Nhân cũng khó có thể gắng gượng sống sót thêm nữa, ngọn lửa đang thiêu đốt trên người hắn là những tia sáng cuối cùng.

"Ngươi sắp chết rồi sao?"

Chu Tự thu lại chiến kích và hỏi.

Giọng nói của Dung Nham Cự Nhân trầm thấp, mang theo sự buồn bã:

"Hình như là thế, thần của ta đã hoàn toàn không thấy tung tích nữa rồi, thần hỏa bị hủy diệt" "Ngươi cảm thấy cái hố kia thế nào?"

Chu Tự chỉ chỉ vào một cái hố to phía xa xa rồi nói:

"Hướng về phía nắng chiều, cũng coi như là nơi thích hợp để chôn ngươi đấy nhỉ?"

"Tạm được"

Dung Nham Cự Nhân trả lời, nhưng có vẻ không ưa thích cái đề tài này cho lắm.

"Thế nhưng ngươi chỉ còn lại mỗi một cái đầu, chết thế thì không được toàn thây"

Chu Tự cảm thán.

Dung Nham Cự Nhân:

"..."