Chu Tự nhìn chung quanh một chút, hình như đang tìm thứ gì đó.
"Thánh Tử"
Chung Hổ lấy ra một đống thịt heo và nói:
"Chỗ của ta còn một ít máu thịt, không biết có thích hợp hay không?"
Chu Tự:
"..."
Đây là nguyên một con được không? Nhiều như thế này là muốn dùng để làm lạp xưởng đấy à? Hắn nhìn thịt heo và nhủ thầm trong lòng.
Chỉ là...
"Chôn thịt cùng với tảng đá có hợp không?"
Hắn hỏi.
"Tạm được"
Dung Nham Cự Nhân cảm thấy khá ổn.
"Cảm giác còn chưa đủ"
Chu Tự quay đầu nhìn về phía quảng trường.
Nơi này có kiểu ma tu vặn vẹo chặt tay cắt chân như lần trước không nhỉ?
Thấy Thánh Tử đột ngột nhìn sang, cả đám đều nổi da gà, trán rớt mồ hôi lạnh.
Bạch Cẩm và những người khác đều thấy hoảng loạn trong lòng, lúc này, một vị nữ ma tu đi ra, nàng lấy ra nguyên một con bò và kính cẩn khép nép nói:
"Đây là bò nhà do ta tỉ mỉ chọn lựa, xin hiến cho Thánh Tử"
Có người mở màn thì sẽ có những người làm theo.
"Thánh Tử, đây là dê ta mua hôm qua.
"Thánh Tử đại tài, đây là ta thịt heo ta cố ý mua vài ngày trước, hi vọng Thánh Tử vui vẻ nhận cho.
"Thánh Tử uy vũ, chỗ ta có máu và thịt của một con mãng xà khổng lồ, xin Thánh Tử chớ chối từ"
Có một nửa số người ở nơi này dâng lên máu thịt, chất thành một sườn núi nhỏ.
Một nửa số người còn lại thì sợ hãi không chịu nổi, sợ những thứ này không đủ.
Chu Ngưng Nguyệt:
"..."
Thu Thiển:
"..."
Thì ra chuyện phải dâng máu thịt lên thì mới có được chút hi vọng sống là như thế này.
Cảm xúc thấp thỏm lo âu tràn ngập trên quảng trường, tất cả họ đều có cùng một dáng vẻ phục tùng chờ đợi lời nói tiếp theo của Thánh Tử.
Tính cách Thánh Tử quái gở, tất cả đám người họ cộng lại cũng không đủ cho hắn giết. Tìm tiền bối cầu cứu? Thế thì sẽ là cộng thêm cả gia đình ngay ngắn chỉnh tề.
Chẳng bao lâu sau họ đã nghe được tiếng trời:
"Có vẻ là đủ rồi"
Phù..Đám người nhẹ nhàng thở ra, nếu còn chưa đủ thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Phải mang theo một ít thịt trên người để đề phòng nhỡ có gì xảy ra mới được. Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu các thanh niên tài tuấn ở hiện trường. Trước kia họ cảm thấy khinh thường, nhưng bây giờ đó lại là cọng rơm cứu mạng.
"Hình như đúng là khá nhiều.
Dung Nham Cự Nhân cũng biểu thị rằng đã đầy đủ rồi.
Mấy người này muốn ăn Tết đấy à? Chu Tự châm biếm một câu.
Sau đó, hắn cầm lấy đầu của Dung Nham Cự Nhân, chuẩn bị chôn xuống.
Qua một lúc, thịt được bỏ vào trong cái hố to, trên miệng hố vẫn còn có đầu của Dung Nham Cự Nhân.
"Đột nhiên muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Dung Nham Cự Nhân do dự hồi lâu rồi mới hỏi.
Chu Tự há hốc mồm, định nói sự thật.
Thế nhưng lời nói mới đến miệng, còn chưa kịp phát ra thành tiếng thì đột nhiên Dung Nham Cự Nhân lại thay đổi quyết định:
"À mà thôi, ta lại không muốn nghe nữa rồi"
Âm thanh vang vọng, ánh lửa bùng lên rồi cuối cùng hóa thành khói xanh và hoàn toàn biến mất.
Ầm!
Đầu của Dung Nham Cự Nhân vỡ tan ngay tại chỗ.
Chu Tự:
"..."
Hắn cảm thấy hơi không thoải mái.
Xoạt!
Một hòn đá rực lửa rơi xuống từ trong tảng đá, tiếp đó nó bay lên và đáp xuống trước mặt Chu Tự.
Hơi bỏng tay, hắn vô thức nghĩ như vậy khi bắt được nó.
Một hòn đá đỏ rực, bên trong có luồng khí tức cực nóng, là hỏa chủng sao?
Nham Thạch Cự Nhân chắc cũng được tính là tiểu BOSS đấy nhỉ? Chu Tự độc thoại nội tâm, thầm nghĩ rằng đánh BOSS xong rơi trang bị là chuyện bình thường.
Có khi còn là trang bị tương đối lợi hại ấy chứ.
Nhưng tri thức của hắn thiếu thốn, tạm thời cũng chưa biết tác dụng của nó là gì.
Trong lúc hắn đang suy tư, lại có một đồ vật phát sáng gì đó rơi xuống.
Đúng tròn nửa quả Thần Tứ Quả Thực, có vẻ là chưa kịp tiêu hóa xong.
Chu Tự:
"..."
Trông thế này thì kẻ sai sử Nham Thạch Cự Nhân rất có thể là những quang thủ kia.
"Cho ngươi"
Hắn ném Thần Tứ Quả Thực cho Chung Hổ.
Nguyệt tỷ và Thu tỷ chắc chắn sẽ không ăn nửa quả, hắn cũng không ăn.
Chung Hổ thì lại cảm động rớt nước mắt.
Sau khi chôn Dung Nham Cự Nhân xong, Chu Tự mới chú ý tới phía quảng trường.
Hắn sải bước đi về phía quảng trường, lần này sự xuất hiện của hắn khiến cho tất cả mọi người không dám nhìn thẳng, có dấu hiệu sợ hãi quá mức nên âm thầm lùi bước.
Trong phút chốc, không một ai dám nói lời nào, cũng không người nào dám có hành động gì.
Thánh Tử Ma Đạo có thánh uy hơn người.
Chu Tự:
"..."
Bầu không khí khá khó xử, khi hắn vừa mới tới gần, Nguyệt tỷ đang cầm Bạch Ngọc Chi Tâm trong tay, đứng ở trên đài cao, vẫy tay hô to:
"Thánh Tử đệ đệ đáng yêu của ta, ngươi đến để tranh đoạt Bạch Ngọc Chi Tâm đấy à?"
Chu Tự:
"..."
Hắn thấy hơi xấu hổ khi bị Nguyệt tỷ gọi như thế.
"Muốn có được Bạch Ngọc Chi Tâm thì ngươi phải vượt năm ải chém sáu tướng, đánh bại tất cả mọi người có mặt ở hiện trường, đây là bảo vật đặc đẳng đấy"
Chu Ngưng Nguyệt lớn tiếng nói.
Đám người:
"..."
Họ đắc tội Thánh Nữ từ lúc nào vậy?
Sức mạnh to lớn của Thánh Tử rõ như ban ngày, nếu không nương tay thì dù chỉ là một đòn đánh bừa bãi ra thôi cũng đã đủ để họ khổ sở lắm rồi.
Thánh Tử sẽ nương tay ư? Hắn sẽ không, cho nên họ phải chết chắc.
1097 chữ