Chỉ trong một thời gian ngắn, họ đã nghĩ thông suốt tất cả mọi thứ và cùng nhau cúi đầu cung kính hành lễ với Chu Tự:
"Chúng ta không thể so sánh được với Thánh Tử, cam tâm tình nguyện nhận thua.
Sau đó, họ lại tiếp tục quay người, cung kính cúi đầu với Chu Ngưng Nguyệt:
"Xin mời Thánh Nữ hỗ trợ tuyên bố kết quả.
Chu Ngưng Nguyệt:
"..."
Cuối cùng, nàng ném Bạch Ngọc Chi Tâm xuống đài cao, trùng hợp rơi đúng vào trong tay của Chu Tự.
"Vậy thì, Thánh Tử đệ đệ, ngươi vừa mới nói ngươi muốn làm hai chuyện trong chuyến đi lần này. Một là Bạch Ngọc Chi Tâm, thế việc còn lại là gì?"
Chu Ngưng Nguyệt cười hỏi.
Thu Thiển nhìn về phía Chu Tự, nàng cũng rất tò mò.
Những người khác thầm thấp thỏm trong lòng, sợ rằng không phải chuyện gì tốt lành.
"Chuyện thứ nhất là Bạch Ngọc Chi Tâm, còn chuyện thứ hai ấy à"
Sau khi cất Bạch Ngọc Chi Tâm đi, Chu Tự chuyển ánh mắt, hướng về phía Thu Thiển trên đài cao:
"Chuyện thứ hai tất nhiên là Thu Thiển Hắn vừa cất lời nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần Nữ Ma Đạo – Thu Thiển.
Thu Thiển khá kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy cả gương mặt mình nóng bừng lên, nàng hơi luống cuống, nhưng cũng khẽ cảm thấy vui mừng.
May mà nàng đang đeo mạng che mặt, không đến mức bị hớ.
"Không được, hiện giờ Thu Thiển không rảnh"
Chu Ngưng Nguyệt bác bỏ vấn đề thứ hai của Chu Tự.
Chu Ngưng Nguyệt là Thánh Nữ Ma Đạo, không ai dám tùy tiện tra hỏi nàng .
Hôm nay, Thánh Nữ đã bác bỏ ý kiến của vị Thánh Tử mang tiếng hung tàn này tới tận hai lần.
Thánh Tử nổi tiếng hung tàn, giết người như ngóe, khát máu như mạng và không ai địch lại được.
Nếu không có vết máu Thánh Tử cũng phải khiến cho dung nham hóa thành mưa máu đầy trời, như vậy mới thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn.
Hắn coi mạng người như cỏ rác, chỉ vì muốn thỏa mãn dục vọng của riêng mình mà hắn có thể giết bất cứ kẻ nào phù hợp với điều kiện đang đứng trước mặt hắn. Thánh Tử khủng bố như thế mà Thánh Nữ lại cố tình khiêu khích.
Thánh Tử mà giận lên thì không ai ở đây có thể may mắn thoát được.
Mồ hôi lạnh rịn ra làm ướt lưng của đám người có mặt ở đây. Gió khẽ thổi qua, mang theo một luồng khí nóng hầm hập.
Nhưng trong lòng họ chỉ cảm nhận được sự lạnh giá.
"Vì sao?"
Chu Tự lên tiếng hỏi.
Tất cả ánh mắt người ở đây đều tập trung vào Thánh Nữ, họ cũng muốn biết nguyên do.
Chu Ngưng Nguyệt nhún vai, nói:
"Đừng nhìn ta như thế, đâu phải ta không cho ngươi làm. Bởi vì đúng lúc có kẻ muốn khiêu chiến Thu Thiển, cũng phải chờ hắn khiêu chiến xong mới được chứ?"
Đùng...đoàng!
Tiêu Viêm ở dưới trận đứng sững sờ tại chỗ như thấy sấm sét giữa trời quang, cả người hắn lạnh ngắt như rớt vào hầm băng.
"Vừa nãy ai đã khiêu chiến với Thần Nữ đại nhân của chúng ta?"
Chu Ngưng Nguyệt giơ tay lên, bắt đầu chỉ về phía dưới.
Tất cả người dưới trận đều nhao nhao tránh ra, chỉ trong một chốc, giữa sân chỉ còn mình Tiêu Viêm đứng đờ tại chỗ và Chu Tự đứng phía sau.
Như muốn bước tới khiêu chiến.
Tiêu Viêm cứng người nhìn về phía sau, Thánh Tử đang bước từng bước một tới gần hắn.
Cộp... cộp cộp!
Tiếng bước chân vang vọng tạo cho Tiêu Viêm một áp lực cực kỳ lớn.
Hô hấp của hắn trở nên có hơi khó khăn.
Mười mét, năm mét.
Thánh Tử tới gần, Tiêu Viêm há miệng, hắn muốn nói gì đó, nhưng sự sợ hãi trong lòng làm cho hắn bỗng không nói lên lời.
Tiêu Viêm muốn giải thích, muốn nói mình không có ý gì khác, hắn muốn nói mình chỉ là nhất thời hồ đồ, tuyệt đối không dám chất vấn Thánh Tử.
Nhưng hắn không phát ra được âm thanh gì.
Nhìn Thánh Tử tới gần, hắn có một cảm giác cái chết đang ập tới.
Cơ thể bất giác mất đi sức lực.
Vù!
Gió khẽ lướt qua, Thánh Tử chỉ còn cách hắn năm bước.
Đứng ngoài khoảng cách năm bước, khí thế của Thánh Tử kinh người, làm hắn e ngại.
Trong khoảng cách năm bước, khí thế của Thánh Tử vừa mạnh vừa làm cho người ta khiếp sợ, làm cho hắn hoàn toàn mất đi can đảm phản kháng.
Cuối cùng, Tiêu Viêm bất lực quỳ xuống đất, hắn dùng tất cả sức lực còn lại để nói một cách cung kính:
"Tiên Viêm của Thiên Ma Điện thỉnh tội với Thánh Tử"
Sắc mặt Chu Tự không hề thay đổi, nói:
"Nhận thua rồi?"
"Vâng"
Tiêu Viêm cúi đầu, nói một cách tâm phục khẩu phục.
Chu Tự quay lại nhìn về phía những người khác, tất cả đều cúi đầu, không ai dám đối mặt với hắn.
"Xem ra không ai dám ra tay. Được rồi, ngươi đưa Thu Thiển đi trước đi"
Chu Ngưng Nguyệt không còn hứng thú gì.
Chu Tự thầm thở phào, hắn còn đang nghĩ xem thuyết phục những người này thế nào, may mà tự dưng tên này quỳ xuống.
Hắn nhảy một cái tới trước mặt Thu Thiển, ánh mắt Thu Thiển có hơi tránh né.
Nhưng vẫn cố gắng nhìn Chu Tự, chỉ là nàng có hơi luống cuống.
Chu Tự không nói gì, dắt Thu Thiển nhảy lên rồi nói:
"Thu tỷ, ta dẫn ngươi đi ngắm sao"
Có điều vừa mới nhảy lên một cái, hắn phát hiện mình không biết bay thế nào.
"Thu tỷ, trao đổi một việc nhé, ta không biết bay, ngươi bay được không"
Chu Tự lúng túng nói.
"Nhưng mà...bây giờ ta cũng không bay được"
Thu Thiển bị nắm tay, còn được nghe Chu Tự nói mấy lời êm tai trước mặt nhiều người thế, nàng không tập trung tinh thần được.
Chu Tự:
"..."
Vù!
Hai người hạ xuống cực nhanh.
May mà nhảy cũng khá xa rồi.
1070 chữ