Nguyệt tỷ ăn trái cây nhìn đám người dưới sân, chỉ hận rèn sắt không thành thép:
"Lúc Thánh Tử chưa tới, đám người các ngươi sôi nổi lắm mà, trong lòng ngoài mặt đều muốn khiêu chiến Thánh Tử. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, các ngươi lại không dám rên một tiếng. Đúng là làm ta thất vọng quá"
Đám người phía dưới:
Nếu như có thể, họ không cần cơ hội này.
Thế giới của người mạnh và kẻ yếu, như vực sâu và bầu trời cao, khó mà vượt qua được cái khoảng cách đó.
Họ vốn không phát hiện ra khoảng cách, chỉ chờ tới khi gặp được thánh uy của Thánh Tử, họ mới biết được loại khoảng cách kia chính là khoảng cách giữa họ và Thánh Tử.
"Thương lượng với các ngươi một chuyện Chu Ngưng Nguyệt nhìn đám người bên dưới, nói:
"Các ngươi muốn nói chuyện hôm nay cho ai thì cứ nói, nhưng cần phải thêm một câu. Nói đã chứng thực với ta rồi, thật sự đáng tin.
"Vì sao?"
Có người nghi ngờ mà cất tiếng hỏi.
"Người khác nói với các ngươi rằng một quyền của Thánh Tử giết được Trận Linh ngũ phẩm, còn đánh nát cả Minh Nhật Sơn, các ngươi tin không?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
Đám người im lặng:
"..."
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì đúng là không tin lắm.
"Chẳng lẽ không ai trong các ngươi nghi ngờ, vị vừa rồi không phải là Thánh Tử hả?"
Chu Ngưng Nguyệt tiếp tục đặt câu hỏi.
Đám người:
"..."
Đúng là có người nghi ngờ, có điều không dám hỏi thôi.
Vượt quá sức tưởng tượng mà, sức mạnh của Thánh Tử không hợp với lẽ thường, nhưng không phải là không thể giả mạo.
"Cho nên có ta chứng thực, độ tin cậy sẽ tăng cao. Đồng ngôn vô kỵ, ai dám nghi ngờ một đứa bé tám tuổi chứ"
Nụ cười của Chu Ngưng Nguyệt lộ ra vẻ ngây thơ.
Đám người:
"..."
Có mà độ tin cậy càng xuống thấp ấy.
Nhưng đám người ở đây đều chọn ngầm thừa nhận, thể diện của Thánh Nữ của khá lớn.
Nhất là loại chuyện nhỏ nhặt này, không cần thiết phải phản bác.
"Các ngươi không nói gì thì ta coi như đồng ý nhé. Bây giờ nói về đại hội lần này đi, các ngươi vẫn muốn đánh tiếp hả?"
Chu Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng nói.
"Nghỉ, nghỉ được không?"
Tiêu Viêm lắp bắp trả lời.
Thứ tự của hắn quá tốt, có thể sẽ bị Thánh Tử ban thưởng bằng cách khiêu chiến hắn.
Thánh Tử vui giận thất thường, vừa rồi có Thạch Đầu Nhân cho hắn phát tiết, nếu sau tiếp tục phát điên...
Không dám nghĩ.
"Thánh Nữ, lần này xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, tiếp tục ở lại nhất định có nguy hiểm, hẳn là nên giản lược mọi thứ"
Một vị Nữ Ma Tu lục phẩm Giai Linh đề nghị.
"Đúng đúng, Tư Yên đạo hữu nói rất đúng"
"Vẫn cần phải phòng bị Chu Ngưng Nguyệt có hơi buồn cười, đáp:"Vậy được, giản lược tất cả, các ngươi tính oẳn tù tì, hay chơi tài xỉu?"
Đám người im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định cược tài xỉu, giao mọi thứ cho vận may.
Mặt trăng treo trên cao, ánh trăng bàng bạc rũ xuống.
Đại hội Ma Sát của Ma Tu đánh từ sáng tới tối, từ tối tới đêm.
Tiếng hò hét và tiếng thở dài trộn lẫn, có người vui có người buồn.
Hò hét, tiếc hận vang bên tai không dứt.
Cuối cùng, Chung Hổ mơ mơ màng màng giành được vị trí đầu, Tư Yên đứng thứ hai, Tiêu Viêm hoảng hốt đặt chân vào vị trí thứ ba.
Cuộc tọa đàm thanh niên kết thúc trước thời hạn, đại hội lần này tràn ngập sự tiếc nuối và tiếng thở dài, nhưng cũng là lần đại hội làm cho người ta kích thích và khó quên nhất.
"Được rồi, ta tuyên bố, cuộc tọa đàm thanh niên kết thúc.
"..."
Nhớ không lầm thì phải là đại hội Ma Sát chứ?
Đổi tên mà không nói trước tiếng nào à?
Vỗ tay!
"Thu tỷ, trời tối rồi, hình như mặt trăng tròn lắm"
Chu Tự ngồi trên đồng cỏ, ngẩng đầu nhìn lên cao.
Thu tỷ nhặt bỏ lá cây rơi trên người đi, giọng nói của nàng cố gắng duy trì vẻ thoải mái:
"Sao ngươi lại đột nhiên chạy tới?"
"Muốn gặp Thu tỷ nên đến"
Chu Tự cười trả lời.
Thu Thiển nhìn Chu Tự, hừ một tiếng:
"Vậy ngươi đoán xem ta mặc cái gì dưới bộ quần áo đen này?"
Lúc này Thu Thiển đeo mạng che mặt, quần áo màu đen.
Áo hơi rộng, cổ áo kín mít, trừ cổ thì không nhìn bất cứ một góc nào bên trong.
Sau khi quan sát cẩn thận, Chu Tự suy đoán:
"Áo dài tay?"
Thu Thiển đưa tay lên nhẹ nhàng kéo khăn che mặt, khăn che mặt biến mất, quần áo màu đen trên người cũng biến mất theo.
Lộ ra chiếc áo khoác kéo cao, và chiếc quần dài có hơi bó chặt vào chân.
"Đương nhiên là quần áo mà ngươi bảo ta mặc"
"Vậy ngươi đoán, ta mặc gì dưới áo khoác?"
"Áo dài tay.
Chu Tự nói một cách đầy tự tin.
Thu Thiển kéo khóa áo xuống một phần ba, vẻ mặt tươi cười đáp:
"Đoán đúng rồi. Thế ngươi đoán xem ta mặc gì dưới lớp áo dài tay này?"
Chu Tự:
"Thu tỷ, cái này cũng phải đoán à?"
"Ừ, ngươi đoán đi"
Thu Thiển cúi đầu, có hơi ngượng.
"Đương nhiên là mấy cái áo nhỏ đủ màu đỏ, trắng, đen, xanh hồng, khá nhỏ mà có hơi đắt, còn có thể giữ ổn định cho vị trí quan trọng"
Chu Tự ấp úng nói.
Thu Thiển cười nhìn Chu Tự, kéo cổ áo bảo thủ xuống, lộ ra cổ áo màu trắng bên trong:
"Đoán sai rồi, là áo cộc...ha ha ha!"
Nhìn biểu cảm buồn bực của Chu Tự, Thu Thiển cười đến gập cả người.
Chu Tự:
"..."
Phụ nữ của Ma Đạo, vừa xinh đẹp vừa xấu xa.
1152 chữ