Miêu Thiên Nguyên nhíu mày suy nghĩ, không phải là hắn không tin, hắn chỉ đang cảm thấy quá khác thường.
Tại sao Đạo Tử lại chạy đi nghiên cứu trận pháp?
Đây cũng không phải là một tin tức tốt, vì Đạo Tử theo đuổi kiếm đạo, kiếm của hắn có thể rung chuyển thế hệ trước.
Đã có thành tựu như thế, tại sao hắn lại từ bỏ kiếm đạo?
Trong lúc nhất thời Miêu Thiên Nguyên có chút tin tưởng những lời đồn trong giới, rằng Đạo Tử đang xuống dốc.
Nếu điều này là thật thì rất đáng tiếc.
Miêu Thiên Nguyên do dự một chút rồi đứng dậy ra ngoài, có lẽ Đạo Tử có thể cho hắn cơ hội được thấy cảnh tượng Thiên Nguyên trận đồ bị phá vỡ.
Giữa sườn núi, Miêu Thiên Nguyên đón gió nhẹ, hắn nhìn về phía chân trời.
Lúc này Đạo Tử đứng trên Thái Cực Phong, ở giữa âm Dương Song Phong đang hiện lên một trận pháp, đó là một loại trận pháp, cũng là một ngàn loại trận pháp.
Người khác nhau sẽ thấy những hình ảnh khác nhau.
"Trận pháp đã xuất hiện, Đạo Tử có thực lực dẫn xuất trận pháp, nhưng muốn phá trận cũng không phải dễ Miêu Thiên Nguyên nhìn thoáng qua không trung, hắn đưa ra nhận xét khách quan.
Hắn cũng đang chờ đợi mọi chuyện xảy ra. Thiên Nguyên trận đồ vô cùng bao la, hai ngọn núi đều bị trận đồ bao trùm, vạn vật diễn biến đến cực độ.
Bỗng nhiên, Đạo Tử lùi về sau một bước rồi đạp lên không trung mà rời đi.
Miêu Thiên Nguyên:
"...?"
Hắn nhận thua rồi à?
"Sư phụ không biết rồi, nếu không chắc chắn thì Kiếm Thư sư đệ sẽ không ra tay, hắn muốn trở về suy nghĩ"
n Chí Viễn đứng bên cạnh giải thích nói.
"Trở về suy nghĩ à?"
Miêu Thiên Nguyên cười mắng:
"Hắn định về nhà giở sách chứ gì? Lần đầu tiên gặp được loại trận pháp này, không biết nên phá giải như thế nào nên về tìm cổ tịch đọc, thử nghiệm phương pháp hóa giải. Nhưng không may là hắn đã sai rồi, Thiên Nguyên trận đồ khác với những trận pháp còn lại, nó là trận pháp, nhưng cũng không phải là trận pháp. Nó không có hình thái cố định, lần này là như thế nhưng lần sau thì chưa chắc. Có lẽ hắn có thể phá giải trận pháp hiện tại, nhưng sự thay đổi tiếp theo đó thì chưa chắc. Chứ đừng nói gì là trong quá trình phá giải Thiên Nguyên trận pháp sẽ có rất nhiều biến hóa. Xem ra cho dù Đạo Tử chuyển hướng tu trận pháp cũng không thể phá vỡ Thiên Nguyên trận đồ"
Miêu Thiên Nguyên thở dài một tiếng, rồi quay về động phủ của mình, hắn muốn tiếp tục bế quan tu luyện.
"Lần sau chưa có gì đặc sắc thì đừng gọi ta"
Tiếng nói vọng ra từ động phủ.
n Chí Viễn lắc đầu thở dài, sao sư phụ lại không biết chứ?
Hai lần trước cũng có rất nhiều người nghĩ như sư phụ, cuối cùng vẫn bị Đạo Tử lật đổ suy nghĩ.
Sư phụ khá sáng suốt, nhưng lại không tránh khỏi lối suy nghĩ của thế tục.
"Là do ảnh hưởng của Đạo Tử đã ngày càng nhỏ ư?"
n Chí Viễn không dám khẳng định.
Hắn chỉ biết là hai mươi năm trước, Kiếm Thư sư đệ nổi tiếng khắp nơi, dường như là toàn bộ Đạo Tông Thiên Vân đều đang trông cậy vào hắn.
Tương lai sau này hắn sẽ bước tới tận cùng của giới Tu Chân.
Đáng tiếc những năm gần đây, vầng sáng của Đạo Tử đã biến mất, trở nên dễ tiếp cận hơn, ai nấy cũng đều quên mất Đạo Tử của năm đó.
Nhưng n Chí Viễn còn nhớ.
Hắn là sư huynh, lại từng được Kiếm Thư sư đệ cứu, một kiếm khi đó đã khiến hắn thấy tận cùng của đất trời.
Dù bây giờ hắn không thể thấy ý cảnh này trên người Đạo Tử nữa, nhưng hắn vẫn luôn tin vào ký ức của mình. Đạo Tử chính là Đạo Tử.
Giữa trưa chủ nhật, Chu Tự ngồi trên ghế sô pha đọc sách, hắn đọc một lúc rồi chuẩn bị bắt đầu luyện tập, lại chép Kim Quang Thần Chú.
Hai ngày qua, công lực ngàn năm đã khôi phục khá nhiều, còn có thể đánh một tên boss, nhưng cũng chỉ một tên mà thôi. Thêm nữa là không ổn, đây mới là điều phiền phức nhất. Hắn không sợ dư nghiệt thời đại trước đến tìm hắn, hắn chỉ sợ bọn hắn quá thông minh mà tới cùng một lúc.
Đến lúc đó...Chỉ có thể gọi điện thoại cho cha hắn.
Dù người Ma Đạo cũng tới gây phiền phức, nhưng bọn hắn cùng lắm chỉ được tính là tinh anh, phải chịu rất nhiều hạn chế.
Thậm chí còn chẳng có trung tam phẩm, cho nên chỉ cần dùng đặc hiệu là có thể đối phó được.
Không những thế, bọn hắn còn cần lý do chính đáng.
Không có nguy hiểm gì lớn, chỉ là hơi phiền phức.
"Không ra ngoài dạo phố à?"
Chu Ngưng Nguyệt mở ti vi rồi hỏi Chu Tự.
"Không rảnh.
Chu Tự trả lời.
Hôm qua hắn chia cho Thu Thiển năm trăm mốt, nhìn thì có vẻ hắn chỉ có bốn trăm chín, thật ra hắn có bảy trăm chín.
Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ trở thành phú ông.
Vừa mới tốt nghiệp được mấy tháng đã có hơn mười nghìn tiền tiết kiệm, còn nuôi được vị hôn thê và tỷ tỷ, có lẽ đã rất lợi hại.
Bây giờ hắn chỉ mới có hai ngàn sáu trăm, cách mười ngàn có chút xa.
Trong lúc nhất thời hắn có chút hi vọng trong chính đạo có thêm mấy tên phản đồ, gặp được nguy hiểm là lại có phong bì ba trăm.
Tiền công tăng ca mười tiếng.
"Nguyệt tỷ chỉ là muốn ra ngoài ăn gì đó thôi"
Thu Thiển đặt hoa quả lên bàn rồi thuận thế ngồi xuống bên cạnh Chu Tự. "Nguyệt tỷ, nếu ngươi thấy chán có thể làm việc nhà, hoặc là xem nhà là tiệm cơm tiệm trái cây là được"
Chu Tự đặt sách xuống rồi có lòng tốt mà nhắc nhở.
1079 chữ