Chu Tự hỏi.
"Không, không phải...
Âm Túc vội vàng xua tay, sau đó đưa một hộp kẹo cưới cho Chu Tự.
Chu Tự nhận hộp kẹo cưới mà sững sờ ngay tại chỗ, hắn vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi và Từ đại ca kết hôn rồi à?"
Nhanh thật đấy, không ngờ chỉ mới một tuần mà đã kết hôn rồi, thanh xuân đã chấm dứt. Xoẹt!
Âm Túc đỏ bừng cả mặt, nàng vừa hoảng sợ vừa hốt hoảng mà xua tay:
"Không, không phải ta và Từ đại ca"
Âm Túc cảm giác câu từ của mình biểu đạt có vấn đề nên vội vàng bổ sung một câu:
"Từ đại ca lợi hại như thế sao lại xem trọng một người bình thường như ta"
Tuổi thanh xuân vẫn còn đó, Chu Tự cảm thấy buồn cười, hắn đổi đề tài rồi nói.
"Vậy đây là kẹo cưới của ai thế?"
"Là chị ta sắp kết hôn rồi, mấy ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ. Các ngươi có rảnh có thể qua đó chung vui, hình như tổ chức vào ngày nghỉ đấy"
Âm Túc nói lí nhí.
Chu Tự vội vàng đồng ý, hắn biết Âm Túc định mời Từ đại ca đi nhưng lại không dám. Nếu mấy người bọn hắn đi thì đương nhiên Từ đại ca cũng sẽ đi theo.
Sau đó Âm Túc quay đầu đi vào phòng nghỉ, muốn chia kẹo cưới cho những người khác.
"Đúng rồi, tam lão bản về rồi"
Chu Tự nhắc nhở.
"Ta biết rồi"
Âm Túng trả lời rồi vào phòng nghỉ.
Chu Tự cũng không thèm để ý, hắn mở hộp kẹo cưới ra nhìn, phát hiện đều là những loại bánh kẹo mà mình chưa từng thấy bao giờ.
Hắn bóp nhẹ, có hơn một nửa là kẹo mềm.
Trong nhà Chu Tự không có họ hàng gì, thỉnh thoảng hàng xóm kết hôn sẽ chia kẹo cưới, hoặc là cửa hàng của ông cha hắn sẽ nhận được một chút.
Khi còn bé, Chu Tự rất vui khi thấy kẹo cưới mềm, lúc đi ăn tiệc cũng sẽ nhìn lén cô dâu, cảm thấy rất xinh đẹp. "Không biết Thu tỷ mặc áo cưới sẽ như thế nào nữa"
Đột nhiên Chu Tự nghĩ tới Thu tỷ.
Chỉ là rất nhanh sau đó hắn lại lúng túng.
Trong nhận thức của hắn, kết hôn sẽ tổ chức ở nhà hàng khách sạn, cô dâu mặc váy cưới trắng.
Nhưng Thu tỷ và Nguyệt tỷ lại là người của giới tu chân, có lẽ trong nhận thức của các nàng là tam thư lục lễ, tứ sính ngũ kim, kiệu lớn tám người khiêng với của hồi môn dài mười dặm.
Chu Tự suy nghĩ một lát rồi gật đầu mà tự lẩm bẩm:
"Được, mình sao cũng được.
Về chuyện nhẫn cầu hôn hắn cũng đã hỏi người bạn kia rồi, người đó trả lời bằng một dấu chấm hỏi.
Chu Tự hỏi hắn có ý gì thì người đó nói:
"Có phải là ngươi chơi thật và thách thua rồi không?"
Chu Tự tỏ vẻ bản thân không hiểu thì người bạn yêu sớm kia nói tiếp:
"Một đại hiệp chỉ biết học và luyện võ như ngươi cũng thích con gái à?"
Chu Tự nhìn thấy câu nói này thì lại muốn hỏi hắn có mấy đứa con.
Đáng tiếc là chỉ có một đứa đang còn trong bụng mẹ, nếu có thêm mấy đứa nữa thì hắn định đi báo cáo đối phương là đẻ sai chính sách.
Sau khi đối phương liên tục xác định là Chu Tự muốn cầu hôn thì mới bắt đầu than thở là mặt trời mọc ở phía tây rồi.
Cuối cùng mới trả lời cầu hôn chỉ cần lãng mạn là được, mua một bó hoa, một cái nhẫn. Nếu điều kiện không cho phép thì dùng nhẫn bạc, có dư dả thì mua nhẫn vàng kim cương thiên nhiên.
Chu Tự hỏi hắn có phải là cũng cầu hôn như thế hay không.
Đối phương bảo không phải, hắn không cầu hôn, tính từ cấp hai cho tới tốt nghiệp đại học, hai bọn hắn đã ở cạnh nhau tám năm, chỉ hỏi một câu tượng trưng là được rồi.
Trong lúc nói chuyện phiếm, đối phương lại đặc biệt cảm ơn lúc trước Chu Tự đã báo cáo.
Lời cảm ơn của đối phương để Chu Tự cảm thấy đây chỉ là một câu nói mỉa mai.
Nhưng đối phương đã bày kế cho, hắn cũng không thèm so đo làm gì.
"Mua hoa thì dễ rồi, còn nhẫn phải mua số đo nào mới được đây?"
Tám giờ tối.
Chu Tự đứng trước máy chấm công, hắn đã quyết định lần sau khi nắm tay Thu tỷ thì sẽ lén lút đo xem cần nhẫn số nào.
Chu Tự chào Trình tỷ rồi rời khỏi thư viện.
Lúc sắp đi tới trạm xe buýt thì hắn gặp phải một nữ tử.
Nàng mặc áo đỏ, bên hông có buộc đai lưng màu đỏ, mái tóc đen nhánh búi một kiểu tóc đơn giản, dáng người yểu điệu, ngũ quan tinh xảo, chỉ có sắc mặt là hơi chút tái nhợt.
"Chào ngươi.
Nàng đi tới bên cạnh Chu Tự rồi ho nhẹ hai tiếng.
"Cho ta hỏi làm thế nào để đi tới thư viện Đông Lâm? Ta lạc sư phụ và sư huynh rồi, bọn hắn không nói cho ta biết vị trí ở đâu.
"Tiếp tục đi về phía trước, sau đó rẽ trái là được"
Chu Tự quay người chỉ về hướng phía sau lưng mà nói.
"Đa tạ tiểu công tử, khụ khụ"
Nữ tử nói cảm ơn rồi đi về phía trước.
Chu Tự thấy đối phương biến mất ở ngã rẽ thì nghi ngờ trong lòng, có sư phụ sư huynh thì chắc chắn là tu chân giả? Nhưng không cảm nhận được linh khí mà Nguyệt tỷ nói.
Vì để phân chia tu chân giả nên hắn đã học được cách cảm nhận tu vi.
Chu Tự không cảm nhận được chút linh khí nào từ nữ tử trước mắt này, vậy thì chỉ có hai loại khả năng.
Một là năng lực thu liễm khí tức của đối phương quá mạnh, hai là người bình thường.
"Được rồi, về nhà chia tiền thôi"
Chu Tự lắc đầu rồi không quan tâm tới nữa.
Hôm nay phát tiền lương, tổng cộng một ngàn một trăm hai mươi tệ.
Nộp lên năm trăm mười, còn lại sáu trăm mười, cộng thêm phần mà hắn để dành thì có lẽ sẽ mua được một chiếc nhẫn tốt.
1133 chữ