Lúc về gần tới nhà thì Chu Tự nhận được thông báo từ Minh Nam Sở, nói là người dạy thể thuật đã tới rồi, thứ hai phải đi làm sớm một chút.
Lại là đi làm sớm, Chu Tự nói thầm trong lòng rồi trả lời tin nhắn:
"Đừng nói lại là cái bẫy của Hoàng Nham đạo nhân nhé?"
"Không đâu, lần này rấy kỳ quái. Lần trước Hoàng Nham đạo nhân tới, Trình tỷ hoàn toàn không thèm để ý.
Nhưng lần này lại dặn đi dặn lại đừng thất lễ. Lần đầu tiên ta thấy có người khiến Trình tỷ để ý như thế, thứ hai phải cẩn thận một chút.
Minh Nam Sở nhắc nhở.
Chu Tự không những không sợ mà còn lấy làm mừng, điều này cũng đã nói lên thể thuật của người tới chắc chắn sẽ không kém.
Hắn sắp đả thông hai mạch Nhâm Đốc, vô địch thiên hạ.
Reng!
Đột nhiên điện thoại vang lên, khiến Chu Tự sắp vô định thiên hạ giật mình nhảy dựng lên.
"Mẹ gọi tới à?"
Chu Tự nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại rồi bắt máy:
"Con nghe đây mẹ"
"Bây giờ con đang ở nhà à?"
Giọng của Liễu Nam Tư vang lên.
Chu Tự vừa đi vừa trả lời:
"Không ạ, vừa mới tới cửa khu"
"Nghe nói ngươi và Thu Thiển đã tiến triển một bước dài à?"
Liễu Nam Tư cười hỏi, trong giọng nói tràn đầy vui mừng vì nhi tử hết ngu rồi.
Chu Tự sững sờ ngay tại chỗ, hắn thầm nghĩ Nguyệt tỷ đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ.
"Không phải xem mắt đều như thế sao?"
Chu Tự trả lời lập lờ nước đôi.
"Không sao đâu, ngươi mạnh dạn một chút. Cả nhà chúng ta đều là Ma Đạo, không có quy củ gì cả, cũng không cần lo lắng bị người khác cười chê. Có con trước khi cưới cũng chẳng phải chuyện to tát gì, ngươi phải nắm chắc cơ hội, không có cơ hội thì cũng phải biết cách chế tạo cơ hội"
Liễu Nam Tư tận tình khuyên bảo. Chu Tự xụ mặt xuống, chưa bao giờ hắn chắc chắn việc chỉ mình Nguyệt tỷ là con ruột của cha mẹ như lúc này.
Hắn thử chuyển đề tài sang chuyện khác:
"Mẹ, hai người ăn cơm chưa?" "Chưa ăn, cuối năm nên người trong trấn cũng nhiều hơn, việc làm ăn của tiệm cơm cũng khá tốt. Ta và cha ngươi có để dành ít tiền, chờ ngươi kết hôn thì mua cho các ngươi một căn nhà mới Liễu Nam Tư nói. Vậy khi nào thì tổ chức hôn lễ? Chu Tự âm thầm đặt câu hỏi trong lòng, nhưng ngượng ngùng không hỏi ra miệng.
Cha mẹ lề mề quá, những chuyện như này chẳng phải là các ngươi vỗ bàn một cái là quyết định được ư? Ôm cháu trai dễ như lòng bàn tay, vậy mà lúc quan trọng lại để ý tới quyền con người của nhi tử, khinh bỉ các ngươi.
"Đúng rồi, tết này các ngươi có về không?"
Chu Tự đột nhiên hỏi.
Bây giờ đã gần tháng mười hai, hai tháng nữa là sẽ tới tết, cũng không còn sớm nữa rồi.
Cha mẹ không trở lại thì ba người bọn hắn sẽ phải tới thị trấn Thanh Bắc ăn tết.
"Tết chắc chắn phải về rồi, ngươi cũng phải đi Ma Môn một chuyến, chúc tết sư phụ Thu Thiển. Đến lúc đó...thôi được rồi, đến lúc đó ta về rồi nói với ngươi"
Liễu Nam Tư không nhắc mấy chuyện này nữa mà chỉ nói:
"Có phải là gần đây các ngươi đều ở Thanh Thành đúng không?"
"Vừa về từ Hồ Nhàn Nhã, trước mắt không thấy lịch đi công tác"
Chu Tự trả lời.
"Mấy ngày gần đây các ngươi cẩn thận một chút.
Liễu Nam Tư nhắc nhở.
"Có một đối thủ trước đây của cha ngươi tới Thanh Thành, ngươi ra ngoài đi làm gặp được người kỳ quái nào thì lễ phép một chút"
"Đối thủ của cha à? Lợi hại lắm ư?"
Chu Tự nói với vẻ kinh ngạc:
"Các ngươi nói với Nguyệt tỷ chưa? Nàng thường xuyên lạc đường.
"Trưa nay đã nói rồi, bận rộn quá nên quên nói với ngươi mất. Dù sao cũng không đến mức nguy hiểm, nhưng cẩn thận một chút vẫn hay hơn"
Liễu Nam Tư nói.
Chu Tự cúi đầu, trong lòng suy nghĩ câu bận rộn quá nên quên nói của mẹ mình. Hắn là con ruột thật à? Bất công như thế cũng qua nghiêm trọng rồi.
Không phải là Nguyệt tỷ biết làm nũng thôi à, ta...ta không biết.
"Con trai, ngươi không cần để ý, cho dù là thần minh hay cường giả giới tu chân thì vi phụ đều có thể chống lại được.
Giọng của Chu Nhiên vang lên.
"Ma Đạo cự phách bảy mươi bảy ký, có phải là đối thủ cũng sẽ xấp xỉ bảy mươi bảy ký không?"
Chu Tự hỏi trong vô thức, hắn đang nói là địa vị.
Chu Nhiên:
"..."
Tút...tút...tút!
Chu Tự phát hiện cha mình đã cúp điện thoại, hắn còn định hỏi thêm một số chuyện.
Ví dụ như Hoang Cổ Kinh Thế Thư, hắn sắp tấn thăng ngũ phẩm Trận Linh, đạt tới tứ phẩm Nguyên Linh là có thể đọc một quyển Kinh Thế Thư khác.
Lỡ đâu có thể khiến công lực ngàn năm tấn thăng từ pháp lực ngàn năm lên tiên lực ngàn năm thì sao?
Khi đó...có lẽ sẽ có đặc hiệu rồi.
Chu Tự thu hồi những suy nghĩ rối loạn trong đầu, rồi bắt đầu suy nghĩ cường giả mà mẹ nói.
Cha hắn là Ma Đạo cự phách, đối phương không thể nào có thân phận bình thường được.
"Loại người này tới Thanh Thành làm gì chứ?"
Chu Tự lắc đầu, hắn không thể hiểu nổi.
Về đến nhà, Chu Tự đã nghe thấy Thu tỷ gọi hắn ăn cơm.
"Đã hâm nóng cho ngươi rồi, ở trên bàn ấy, ngươi tự ăn đi"
Chu Tự nhìn thoáng qua thì thấy Thu Thiển ngồi trên thảm trong phòng khách lật xem album ảnh. Nàng đang sắp xếp lại ảnh.
Mấy ngày nay, Thu tỷ cũng chỉ mặc áo len rộng rãi và quần dài hơi bó người, không hề hở ra chỗ nào cả. Hoặc là lần trước đã nhìn quá nhiều, dùng hết số lần của một tuần rồi nên Thu tỷ tạm thời không cho nhìn nữa. Nhưng dù vậy vẫn vô cùng xinh đẹp, nhìn mãi không chán.
1091 chữ