Những gì Vệ Dương và Vệ Băng nói hoàn toàn phù hợp với chuyện mà bọn Đại Địa Thần Khuyển gặp phải.
Nếu không có gì bất ngờ thì họ chính là người đưa tới rất nhiều hung thú ở đối diện tế đàn.
Sở dĩ bị Thái Dương Thần từ chối là vì Thu Thiển đã phong bế thông đạo tế đàn.
Như thế mới khiến cho họ hiểu lầm rằng Thái Dương Thần không hài lòng với cống phẩm của mình, nhưng thực tế là...
Đúng là không hài lòng lắm, còn làm tăng thêm rất nhiều phiền phức cho họ.
Còn nữa, Thái Dương Thần hoàn tòan không có mặt ở đây.
Nhưng dù vậy, trong lúc nhất thời Chu Tự cũng không biết nên thông báo cho họ như thế nào.
Làm người tốt, chuyện tốt cũng phải bảo vệ bản thân chứ. Hắn không muốn để dư nghiệt của thời đại thần minh ở ngoại thành Thần Vực để mắt tới mình.
"Cho dù thế nào chúng ta cũng phải thử một chút xem sao, thôn chúng ta đã duy trì được nhiều năm như thế rồi, vất vả lắm mới chờ tới lúc Thái Dương Thần trở lại đại địa. Dù chỉ có một chút hi vọng cũng không thể từ bỏ được. Nếu không chúng ta sẽ mãi mãi sống trong hàn băng, vĩnh thế không được giải thoát. Nhất là khi chúng ta sắp không chịu đựng được nữa rồi"
Vệ Dương cúi đầu cụp mắt nói.
"Sinh sống trong hàn băng còn cần Thái Dương Thần giúp đỡ...
Lão bản mặc cả hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
"Đừng nói các ngươi là người của Hỏa Nguyệt Cốc nhé?"
"Lão bản biết...biết chỗ của bọn ta ư?"
Vệ Băng nói với vẻ kinh ngạc, không cẩn thận thốt lên.
Nói xong mới phát hiện là bản thân đã lỡ miệng khiến mình bại lộ.
"Vậy các ngươi đúng là cần Thái Dương Thần giúp đỡ, bọn ta cũng không giúp được.
Bách Mạch Tiên Tử cũng than thở.
Chu Tự và Thu Thiển đứng bên cạnh với vẻ thắc mắc.
"Hỏa Nguyệt Cốc là chỗ nào?"
Chu Tự tò mò hỏi.
"Nghe nói là nơi thần minh nguyền rủa"
Bách Mạch Tiên Tử suy nghĩ một lát rồi nói:
"Tương truyền rằng trong thời đại thần minh, Băng Tuyết nữ thần muốn thu nạp Hỏa Nguyệt Cốc. Vào lúc đó, Hỏa Nguyệt Cốc vô cùng mạnh mẽ, lại nằm ở chỗ xa xôi, có vô số linh vật, năng suất Hỏa Nguyệt Linh Quả cao. Loại quả này ăn khá ngon miệng, còn có thể tăng thể chất, rèn luyện tu vi. Một số thần cũng để ý tới nơi này, nhưng chính nó đã rất đặc biệt, cũng chỉ có Hỏa Nguyệt Tộc có thể sinh sống một khoảng thời gian dài trong đó. Những người khác nếu tu vi không đủ mà đi vào đó thì chẳng khác nào tìm đường chết. Thần Minh thì không sợ, nhưng họ muốn lấy được loại quả kia thì chỉ có thể trông chờ vào người của Hỏa Nguyệt Cốc. Thu nạp trở thành điều tất yếu, nhưng Hỏa Nguyệt Cốc khịt mũi coi thường ý muốn thu nạp của Băng Tuyết nữ thần. Họ tự nhận rằng ở trong Hỏa Nguyệt Cốc là có thể không sợ thần minh. Sự thật chứng minh rằng họ đã quá ngây thơ rồi. Băng Tuyết nữ thần trực tiếp nguyền rủa, khiến vùng đất kia bị băng phong, chỉ chờ họ bị diệt tộc vì băng tuyết. Sau này thì cũng không biết sao họ lại không bị diệt tộc, xem ra là Thái Dương Thần đã nhúng tay vào chuyện này.
"Đúng là Thái Dương Thần nhúng tay"
Lão bản mặc cả gật đầu nói.
"Trước đây mấy năm ta từng đi ngang qua Hỏa Nguyệt Cốc, tò mò nên vào tra xét một phen, ta thấy được Thái Dương Thần Điện và tế đàn Thái Dương Thần trong đó. Mặc dù lời nguyền ở đó đã yếu đi, nhưng nếu muốn tiếp tục sinh sống trong đó vẫn không hề dễ dàng. "Không thể trực tiếp rời khỏi đó sao?" Thu Thiển dò hỏi.
"Không thể."
Bách Mạch Tiên Tử lắc đầu nói:
"Mặc dù ta chưa từng tiến vào đó nhưng đã nghe một vị sư tỷ nói qua, lời nguyền ở Hỏa Nguyệt Cốc cũng không phải là chỉ nhằm vào vùng đất đó, mà là nhằm vào Hỏa Nguyệt Tộc. Cho dù có đi tới đâu cũng chẳng có tác dụng. Nội bộ ngoại thành Thần Vực thỉnh thoảng cũng có người nhắc tới, thật ra họ cũng đang nhìn chằm chỗ đó, chỉ là chẳng làm gì được"
Chu Tự liếc qua hai người Vệ Dương, trong lúc nhất thời hắn không biết nói gì cho phải.
Vệ Dương không ngờ rằng những người này lại biết rõ như thế, đành phải nói theo:
"Thật ra là do chúng ta chủ động đi cầu xin Thái Dương Thần. Nghe trưởng bối trong thôn nói, khi đó tộc nhân chúng ta oán hận Băng Tuyết nữ thần, nếu đã bắt buộc phải thần phục thì tại sao không tìm thần khác? Cuối cùng bọn ta tìm tới Thái Dương Thần, đúng là thôn chúng ta đã khôi phục lại như lúc trước. Nhưng từ sau khi Thái Dương Thần biến mất thì mọi thứ cũng thay đổi, bọn ta vẫn phải chịu sự nguyền rủa của Băng Tuyết nữ thần, dù nghe nói nàng đã vẫn lạc nhưng mọi chuyện vẫn vậy. Dần dà, bọn ta chỉ có thể sinh tồn dựa vào lực lượng mà Thái Dương Thần để lại, nếu không thì chẳng thể nào sống sót được. Gian khổ biết bao nhiêu năm, bây giờ đột nhiên phát hiện Thái Dương Thần có dấu hiệu trở về, đương nhiên là bọn ta phải cung phụng rồi. Chỉ cần hắn để mắt tới thì chắc chắn sẽ giúp đỡ bọn ta. Nhiều năm trôi qua, bọn ta vẫn luôn thờ phụng Thái Dương Thần"
"Ta nhớ được Tu Chân giới có danh môn chính phái, thời đại thần minh đã qua rồi, có lẽ những tồn tại kia sẽ có cách để chống lại nguyền rủa chứ? Vì sao các ngươi không đi tìm bọn họ?"
1204 chữ