Đột nhiên Chu Tự nhớ tới Đạo Tông Thiên Vân rồi hỏi với vẻ tò mò.
"Ngươi nói danh môn chính phái là chỉ những ai?"
Bách Mạch Tiên Tử cười nói:
"Đạo Tông Thiên Vân? Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông? Dạ Nguyệt Thánh Địa? Hay là Tiên Linh Cốc và Thập Nhị Minh Linh Môn? Thật ra có tìm ai cũng không được đâu, bởi vì người sẽ giúp thì không đủ thực lực, người có đủ thực lực thì chắc chắn sẽ không giúp. Hỏa Nguyệt Cốc là dư nghiệt thời đại thần minh, Đạo Tông Thiên Vân không đi tiêu diệt là may lắm rồi, ngươi không thể mong chờ họ tới giúp đỡ được"
Chu Tự:
"..."
Thu Thiển:"..."
Hóa ra Đạo Tông Thiên Vân không thích dư nghiệt của thời đại thần minh, Chu Tự suy nghĩ cẩn thận thì thấy cũng hợp lý. Những đại môn đại phái này đương nhiên sẽ càng muốn dọn sạch dư nghiệt của thời đại trước hơn rồi.
"Cầu xin Thái Dương Thần đúng là con đường duy nhất, chỉ là thời đại thay đổi rồi, nếu có người đủ thực lực tới đây, chắc là họ cũng chọn phụ thuộc những người khác.
Lão bản mặc cả nói.
Sau khi Vệ Dương và Vệ Băng hỏi thăm hai câu mà không đạt được thu hoạch nào thì bắt đầu đi tới những nơi khác.
Chu Tự chỉ đưa mắt nhìn theo hướng họ rời đi, cũng không vội vã đuổi theo.
"Đúng rồi, bên chỗ lão bản có bán sách không?"
Chu Tự hỏi.
"Thỉnh thoảng ta có bán, nhưng mấy ngày gần đây không có hứng thú"
Lão bản mặc cả trả lời.
Chu Tự âm thầm gật đầu, loại đồ vật mà mỗi lần lão bản mặc cả bán cũng khác nhau.
Nhưng chắc chắn tất cả đồ bán trong một lần đều cùng một loại, có khi là điểm tâm, có khi là tọa kỵ, hoặc là pháp bảo.
Hôm nay tất cả đều là Bát Quái Bàn, có đủ loại.
"Ngươi muốn mua sách gì?"
Đột nhiên lão bản mặc cả hỏi với vẻ tò mò.
Chu Tự do dự một chút rồi mới nói:
"Các ngươi có nghe tới tên Hoang Cổ Kinh Thế Thư bao giờ chưa?"
"Có nghe qua, nhưng không thể nào đạt được, tổng cộng quyển sách này có ba tập, chỉ những kẻ mạnh nhất mới có được nó"
Bách Mạch Tiên Tử có hơi kinh ngạc, cuối cùng nàng lắc đầu mà nói.
Lão bản mặc cả chỉ về phía đường rồi nói:
"Trong đó có một người bán sách, hình như chỗ nàng có đấy.
Chu Tự nhìn về phía bên kia, hắn nghĩ thầm trong lòng chắc là tổng thiên mà mình nhìn thấy lần trước. "Thật hay giả vậy?"
Chu Tự hỏi.
Lão bản mặc cả nhún vai.
Chu Tự và Thu Thiển xác định rõ địa chỉ giao hàng với hai lão bản rồi đi vào bên trong.
"Chúng ta sắp đi mua sách à?"
Trên đường đi, Thu Thiển hỏi.
"Mắc lắm, đành thôi vậy.
Chu Tự lắc đầu.
Hắn nhìn chung quanh một vòng, sau đó thấy được Vệ Dương và Vệ Băng đang ngồi trên một bãi đất trống để nghỉ ngơi.
"Đi thôi, chúng ta qua đó xem một chút"
Chu Tự nói xong thì nắm tay Thu Thiển đi về phía bãi đất trống.
"Các ngươi...các ngươi có chuyện gì à?"
Hai người vừa mới tới gần thì Vệ Dương đã hỏi với vẻ cảnh giác.
"Chúng ta hiểu kha khá về Thái Dương Thần, có lẽ sẽ giúp được cho các ngươi"
Chu Tự mỉm cười nói.
"Các ngươi biết Thái Dương Thần thích gì à?"
Vệ Dương và Vệ Băng vội vàng đứng phắt dậy rồi nói với vẻ kích động.
"Cũng không sai"
Chu Tự cảm thấy họ là người chưởng khống tế đàn, đúng là muốn nói thích gì đều được.
"Không phải vừa rồi các ngươi nói mình vẫn luôn cung phụng hung thú à?"
"Đó chính là thứ tốt nhất trong thôn bọn ta, bọn ta vẫn luôn tế tự rất chân thành"
Vệ Dương nói một cách nghiêm túc.
Vệ Băng cũng gật đầu theo.
"Người trong nhà đều phải nhịn đói để tế tự"
"Thật ra thần minh không cần mấy cái này, chỉ cần mấy thứ bình thường là được. Ví dụ như Hỏa Nguyệt Linh Quả mà chỗ các ngươi dư dả kia, có thể thử tế tự bằng nó xem sao. . À, nó có ngọt không?"
Chu Tự hỏi với vẻ tò mò.
Hắn đòi tế tự Hỏa Nguyệt Linh Quả thật ra vì muốn cho Nguyệt tỷ ăn, Nguyệt tỷ vui thì có khi sẽ nghĩ cách giúp đối phương.
Dù sao nàng cũng có cha mẹ chống lưng, chỉ cần chịu ra tay thì sẽ giải quyết được mọi chuyện rất dễ dàng. Chu Tự nhận thức địa vị bản thân rất rõ ràng, chắc chắn hắn không thể nhờ cha mẹ làm giúp mình những chuyện không có ý nghĩa rồi.
Hai người Vệ Dương nghe tới Hỏa Nguyệt Linh Quả thì dường như có chút hổ thẹn.
Chu Tự và Thu Thiển thấy vậy cũng hiểu ra ngay, họ không có thứ này.
"Những loại quả khác cũng được, chỉ cần ngọt là được"
Thu Thiển vội vàng an ủi.
Chỉ là hai người họ vẫn cúi đầu, chẳng có chút phản ứng nào.
Chu Tự có chút không thể tin được:
"Hoàn cảnh ác liệt đến thế ư?"
Hai người gật đầu rồi nói trong tuyệt vọng:
"Thôn bọn ta gần như là bị băng tuyết bao phủ, những thức ăn kia nếu không phải là dốc hết sức chăm bón thì cũng chính là sinh vật trong đất tuyết. Bây giờ chỗ bọn ta chỉ là một vùng tuyết trắng xóa, đất đai đã bị đóng băng từ lâu, sinh mệnh vẫn luôn dần tàn lụi"
"Đúng rồi, có phải là Thái Dương Thần rất thích trái cây không? Nếu như chúng ta có trái cây thì có thể thoát khỏi nguy hiểm?"
Đột nhiên Vệ Băng hỏi.
"Cũng không chắc, nhưng sẽ có một chút hi vọng, so với việc các ngươi đưa hung thú tới thì hiệu quả hơn vô số lần"
Chu Tự nói lập lờ nước đôi.
Hắn không xác định được Hỏa Nguyệt Cốc là nơi nào, cũng không thể nghe lời nói từ một phía của đối phương. Chỉ có thể tạm thời tin tưởng, sau đó trở về hỏi thăm Thái Dương Thần, Nguyệt tỷ và Lý Lạc Thư.
"Có lẽ chúng ta có thể tìm được trái cây.
Vệ Băng nói.
Lúc này, Vệ Dương đứng bên cạnh nhíu mày rồi nói:
"Không thể nào, quá xa xôi. Mặc dù có một cây ăn quả kỳ quái mọc lên trên núi băng, còn rất sai quả, nhưng cách thôn quá xa. Đi một chuyến chẳng khác nào cửu tử nhất sinh.
Chu Tự không thể đưa ra thêm ý kiến nào nữa, ai mà ngờ được chỗ họ còn chẳng có nổi hoa quả chứ.
1052 chữ