Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 482: Có Bảo Bối




Cửa hắc ám khác với những cánh cửa còn lại, có lẽ thần minh trở về đại địa kia chính là Hắc Ám Chi Thần. Quyền hành rất sinh động, bây giờ cửa sẽ càng dễ mở hơn.

"Lại gặp Chu đạo hữu rồi, còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng lần trước"

Đông Húc nói với vẻ cảm kích.

"Không có gì, tiện tay thôi"

Chu Tự vội lắc đầu rồi lấy ra ba cái bí thuật phù văn.

Một cái đến từ Lý Lạc Thư, một cái là lão bản mặc cả, một cái còn lại là của Bách Mạch Tiên Tử.

Đông Húc lấy ba cái hộp ra rồi hỏi thử:

"Đạo hữu có muốn kiểm hàng không?

"Ta xem một chút"

Chu Tự nhận lấy kiện hàng mà Lý Lạc Thư gửi, định xem thử xem sao.

Lúc này mồ hôi lạnh của Đông Húc đang chảy ròng ròng, không kiểm hàng thì bình an vô sự, một khi kiểm hàng đó chính là đang cược nửa cái mạng xem đối phương kiểm tra hàng.

Chu Tự mở hộp Lý Lạc Thư đưa tới ra thì nhìn thấy trong đó là một hạt châu. Tương tự với Lửa cực nóng và Làn nước trong vắt.

Đều có vỏ ngoài trong suốt, bên trong cất chứa thứ gì đó.

Lửa hoặc là nước, lần này là một đốm đen.

Biện pháp nghiệm chứng đơn giản nhất chính là dùng linh khí thăm dò.

Linh khí của chu thiên linh khí đoàn bắt đầu tiếp xúc vào mặt ngoài của hạt châu. Trong nháy mắt đó, một bóng đen vô tận bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.

Giống như muốn thôn phệ tất cả mọi thứ, Vĩnh Dạ giáng lâm.

Đen nhánh, lạnh lẽo, tĩnh mịch, tai ương.

Các loại khí tức quỷ dị tuôn ra, Chu Tự vội cắt đứt linh khí.

Hắn thở phào một cái, cũng đã xác định được đây chính là chìa khóa để mở cửa.

Hắn cất hạt châu đi rồi đưa tay lấy cái hộp thứ hai.

Nhưng lại không thấy đối phương phản ứng.

"Đông đạo hữu?"

Chu Tự thốt lên nghi ngờ.

"Hả?"

Bây giờ Đông Húc mới lấy lại tinh thần, hắn vội đưa cái hộp thứ hai ra.

Lưng hắn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, trong nháy mắt đó, cơ thể và ý thức của hắn đã bị hắn ám thôn phệ.

Loại hắc ám kia như không tịch, đồng hóa xóa bỏ hắn.

Quá kinh khủng.

Dù hắn đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi cũng không kìm được mà hoảng sợ.

Quả nhiên...hai người kia gửi hàng thì chẳng có gì bình thường cả, Hộp thứ hai đến từ Bách Mạch Tiên Tử, Chu Tự xem xét xung quanh hộp một lát rồi mới mở ra, trong lúc nhất thời có ba luồng ánh sáng nhạt hiện lên.

Là ba tấm Súc Địa Phù Lục.

Trên đó có ánh sáng nhạt, phù văn huyền diệu tinh xảo.

Vừa nhìn là biết không phải thứ tầm thường.

"Nhìn còn có vẻ tốt hơn thứ thấy trong quầy Chu Tự cất phù lục đi thì thấy quyển sách kia. Chính là Thần Dụ.

Hắn lật lướt qua một chút thì phát hiện mình nhìn hiểu từng chữ bên trong nó, nhưng nếu ghép lại thì không hiểu nữa rồi.

"Về đưa cho Thu tỷ suy nghĩ vậy Chu Tự nói thầm trong lòng rồi nhận lấy cái hộp thứ ba.

Lúc này Đông Húc mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn có thể cảm nhận được cái gì gọi là xem tiền tài như cặn bã từ Chu Tự. Những món đồ giá trị như thế này mà đối phương cũng chỉ tùy tiện xem một chút.

Đông Húc yên tĩnh chờ đợi cái hộp cuối cùng, chỉ cần chịu đựng thêm một lần nữa là công việc hôm nay đã kết thúc.

Về nhà tắm nước nóng, nghỉ ngơi cho thật tốt.

Ôn lại cách ngự kiếm phi hành. Đột nhiên một vệt sáng hiện ra ngay trước mắt hắn, gợn sóng huyền diệu tỏa từ trên cao xuống. Chuyện này xảy ra quá đột nhiên, Đông Húc vội lùi về sau một bước, lúc này hắn nhìn thấy một vệt sáng đang bay về phương xa.

Chu Tự đứng bên cạnh với vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa rồi hắn mở hộp ra nhìn thì đúng là Bát Quái Phương Bàn, nhưng mới vận dụng chút linh khí thì phương bàn lại đột nhiên chấn động.

Dường như có phát hiện quan trọng gì.

Chu Tự còn chưa biết rõ cách dùng thì nó đã bay mất.

Hắn thở dài một tiếng rồi ngự kiếm đuổi theo.

Ma Chủng nghỉ ngơi một tuần, mặc dù vẫn ở trạng thái nứt vỡ nhưng đã khôi phục thành hình cầu, chỉ là vẫn còn rất nhiều khe hở.

Nghỉ ngơi thêm một tuần nữa là có thể khôi phục hoàn toàn.

Ngự kiếm không có vấn đề gì lớn.

Thấy Chu Tự ngự kiếm rời đi, Đông Húc vội đuổi theo trong vẻ kinh ngạc, hắn hỏi:

"Đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Giữa không trung, Chu Tự nhìn sang Đông Húc rồi giải thích đơn giản:

"Có lẽ Bát Quái Phương Bàn đã phát hiện bảo vật gì đó"

Đông Húc tỏ vẻ khó hiểu:

"..."

Lúc này Bát Quái Phương Bàn vẫn đang tiếp tục bay.

Chu Tự nhớ tới những gì lão bản mặc cả giới thiệu, lên có thể tìm long huyệt thần mạch, dưới có thể dò xét mộ huyệt tư nhân...

"Đừng nói là phát hiện long huyệt gì nhé?"

Chu Tự nhíu mày, thứ này thích hợp để chôn người, nhưng hắn không cần tới công năng này.

Một lúc sau, Bát Quái Phương Bàn dừng ở giữa không trung.

Chu Tự nhìn chung quanh một chút thì phát hiện nơi này khá gần với chỗ Đại Địa Thần Khuyển mở ra cơ duyên.

"Ở đây thì có gì ly kỳ?"

Chu Tự lấy lại la bàn rồi cúi đầu nhìn xuống dưới chân, hắn có chút bất ngờ.

"Ta từng tới ngọn núi này rồi, cũng không thấy thứ gì quý hiếm cả"

Đông Húc nói theo.

Tiếng gió rít gào.

Hai người đáp xuống đỉnh núi.

Vừa mới đáp xuống, họ đã hơi nhíu mày, bởi vì có cảm giác cả ngọn núi đều đang rung chuyển.

Rầm!

Ngọn núi lớn phát ra tiếng nỗ.

Ngọn núi bắt đầu sụp đổ, cát đá bay tung tóe khắp nơi.

Chu Tự vội rời khỏi đỉnh núi, làn sóng không khí của vụ nổ đẩy họ ra xa.

1130 chữ