Ầm..ầm!
Sau khi ngọn núi không ngừng sụp đổ, một tòa thành lớn bắt đầu nổi lên.
Cả ngọn núi này lại là một tòa thành.
"Đây là...
Đông Húc vô cùng kinh ngạc.
Hắn nhìn thấy một tòa thành vô cùng hoàn chỉnh bắt đầu xuất hiện, chỉ là dường như thời gian trong thành đang là buổi tối, không thể nào thấy rõ được tình hình bên trong.
Nhưng bóng đêm này hoàn toàn khác biệt với bóng đêm bình thường.
"Cấu tạo có hơi kỳ quái, tất cả kiến trúc đều không có cửa sổ hay cửa thông gió"
Chu Tự ngắm quanh một vòng, hắn cảm thấy cả tòa thành đang bị phong tỏa.
Những thứ hắn nhìn thấy chỉ là vẻ ngoài đánh lừa, tòa thành chân chính còn ở bên trong.
Giống như là..lăng mộ.
Trong lúc nhất thời Chu Tự cúi đầu nhìn về phía la bàn trong tay mình, hắn nghĩ thầm trong lòng rằng đừng nói la bàn này chuyên dùng để trộm mộ đấy nhé?
May mà giới tu chân không có quá nhiều lăng mộ, dù sao chết đều là hồn phi phách tán.
Cùng lúc đó, bên trong trữ vật pháp bảo của Chu Tự có cái gì đó đang cộng minh với tòa thành này.
Là quyền hành Hắc Dạ.
"Nơi này có liên quan tới Hắc Dạ Chi Thần ư?"
Chu Tự thầm nghĩ trong lòng.
"Sao lại có tòa thành chứ?"
Đông Húc nói với vẻ khó mà tin được.
"Ta đã ở đây rất nhiều năm, thỉnh thoảng cũng có đi ngang qua nơi này, nhưng hoàn toàn không phát hiện ở đây còn có một tòa thành. Hơn nữa nơi này có một sơn động, ta nhớ năm ngoái có vào xem thử, nếu trong ngọn núi có tòa thành thì ta phải phát hiện từ lâu rồi mới đúng"
Ở trong mắt Đông Húc, sự xuất hiện của tòa thành này rất không hợp với lẽ thường.
Chu Tự thì đã hơi hiểu ra, bởi vì có thần minh trở về, có lẽ sự xuất hiện của tòa thành này có liên quan tới thần minh.
"Xem ra Bách Mạch Tiên Tử nói không sai, thần trở về đại địa là Hắc Dạ Chi Thần"
Chu Tự suy đoán trong lòng.
Vụt!
Lúc này cây kim trên la bàn xoay tròn, Chu Tự phát hiện nó chỉ về hướng mười giờ.
"Đi tới xem sao"
Chu Tự nói khẽ.
Hắn vừa dứt lời thì đã trực tiếp cất bước đi về phía la bàn chỉ.
Tòa thành này cách Thanh Thành chỉ hơi xa, chắc chắn phải xem xét một phen.
Nếu có dã thú cũng phải tranh thủ mà xử lý.
Đông Húc thở dài một tiếng, cũng chỉ có thể đuổi theo.
Một lát sau, họ đáp xuống đất, phía trước là một cánh cửa lớn được làm bằng đá vàng chồng lên.
Lúc này cánh cửa đang đóng chặt, trên cùng là bốn chữ rõ ràng Thâm Uyên Chi Thành.
Là thần văn.
"Đây là đâu?"
Đông Húc đọc không hiểu.
"Thâm Uyên Chi Thành"
Hắn biết một chút thần văn, trùng hợp là bốn chữ này nằm trong phần hắn biết.
Chu Tự cất la bàn vào rồi đi tới trước cửa, hắn thử đưa tay mở cửa ra.
Nhưng hắn cảm thấy như mình đã đụng phải một lớp gì đó không thấy được.
Như là lớp bảo vệ.
Rầm!
Chu Tự đấm ra một quyền, tiếng động vang vọng khắp bốn phương, nhưng cánh cửa không hề bị dịch chuyển.
Đây chẳng qua chỉ là công lực trăm nắm, hắn lại ngưng tụ công lực ngàn năm thêm lần nữa, năm trăm năm cộng thêm Khai Sơn Thuật.
Ẩm..ẩm!
Lực lượng cường đại bộc phát.
Đông Húc đứng sau lưng hắn cũng bị dư chấn của lực lượng này đánh lùi ba bước. Chu Tự cũng phải lui về sau bởi chính lực lượng mà hắn đánh ra.
Nhưng cánh cửa lớn vẫn không nhúc nhích tí nào.
Chu Tự:
"..."
Không mở ra được.
Sau đó hắn lấy lấy điện thoại di động ra gọi cho lão cha.
"Con trai, tìm vi phụ có chuyện gì thế?"
Giọng của Chu Nhiên vang lên.
"Cha, gần đây sao ngươi cứ như thế mãi vậy? Không thể bình thường một chút sao?"
Chu Tự nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Nói nhanh lên, ta còn phải xào rau.
Chu Nhiên thúc giục.
"Trễ thế này rồi mà vẫn còn khách ?"
Chu Tự có chút bất ngờ.
Chu Nhiên nói thẳng: "Không có việc gì thì ta cúp máy đây"
"Có chuyện mà"
Chu Tự vội nhìn về phía đại môn phía trước mà nói.
"Cha, ta tìm ra một tòa thành, có lẽ liên quan đến thần minh. Nhưng ta không mở nó ra được, ngươi có thể tới mở nó ra giúp ta được không, để cho ta vào xem.
"Tút tút tút"
Chu Tự phát hiện cuộc gọi đã kết thúc.
Đúng là chuyện gì lão cha cũng mặc kệ.
Sau đó hắn lại gọi cho Hình Ngọ sư huynh.
"Chu sư đệ, đêm hôm khuya khoắt còn có điều gì không hiểu à?"
Giọng nói của Hình Ngọ vang lên, kèm theo ý cười.
"Sư huynh, ta phát hiện ra một toàn thành có thể liên quan tới thần minh. Nhưng ta không mở nó ra được, ngươi hỏi xem sư phụ có hứng thú với nó không Chu Tự dò hỏi.
"Ở chỗ nào?"
Hình Ngọ hỏi.
"Vùng ngoại ô phía tây thành, sau đó tiếp tục bay về hướng tây khoảng ba mươi phút. Loanh quanh ở đó thôi."
Chu Tự nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi giải thích.
Rất nhanh sau đó đầu dây bên kia trả lời:
"Được rồi, tìm ra ngươi rồi"
Ngay sau đó, hai bóng người xuất hiện bên cạnh Chu Tự.
Đó chính là Hình Ngọ và Mãn Giang Hồng.
Đông Húc vừa mới đứng vững lại ngạc nhiên tới nỗi run chân.
Vượt không gian mà tới, đây là đại năng giới tu chân.
Trong lúc nhất thời Đông Húc còn không dám thở mạnh.
Hình Ngọ nhìn Đông Húc, khẽ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó được Chu Tự dẫn tới trước cánh cổng kia.
Hắn nhẹ nhàng đụng vào đại môn, một tiếng động lớn vang lên.
Rầm!
Chu Tự nhìn thấy không gian phía trước đều vặn vẹo cả lên, may mà có Mãn Giang Hồng sư tỷ đứng ở bên cạnh hắn nên mới không bị ảnh hưởng gì.
Răng rắc!
Tiếng ma sát vang lên, sau đó cửa đá nổ tung, trực tiếp hóa thành bột phấn.
1138 chữ