Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 484: Mộng Tưởng




"Mở được rồi."

Hình Ngọ nhìn bóng tối đen kịt bên trong thì nói:

"Nhưng muốn vào thì khá khó, phải để đây cho thông gió mấy ngày đã. Ta đi hỏi sư phụ xem cụ thể là thứ gì mới được."

Chu Tự:

"..."

Vẫn chưa vào được.

Nhưng có sư phụ ra tay thì hắn cũng không cần quá để ý.

Cũng không biết có thể dùng cái này để tìm Hắc Ám Chi Thần hay không nữa.

Trước khi Đông Húc rời khỏi đây thì Chu Tự đưa cho hắn một cái hộp, dặn hắn giao tới Đạo Tông Thiên Vân.

Đây chính là thứ hắn đã chuẩn bị từ trước, không có đồ gì để đưa cho Lý Lạc Thư nên chỉ có thể tặng một ít hoa quả.

Nguyệt tỷ hái được rất nhiều Hồng Dạ Quả, vì cũng không được ngon cho lắm nên tới bây giờ vẫn chưa ăn hết, tiện tay tặng ra ngoài.

Chỉ là bộ dạng chán chường của Đông Húc trước khi đi khiến Chu Tự có chút bất ngờ. Hắn lại cảm thán hóa ra làm nhân viên chuyển phát cũng rất cực khổ.

Đều bị cuộc sống chèn ép cả thôi, nếu không cũng chẳng cần tới mức này.

Một lát sau, Chu Tự đột nhiên nhớ ra, hình như Thiên Hạ Nhất Kiếm Tông mở dịch vụ chuyển phát là vì tu luyện.

Nếu vậy thì hắn cũng không quan tâm nữa.

Chu Tự cũng đã được trải nghiệm cái khổ của tu luyện rồi. Bốn tháng qua chưa có ngày nào ngủ ngon giấc.

Biển cả mênh mông.

Một con thú khổng lồ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, từ từ chuyển động.

Người đàn ông trung niên mặc áo đen đứng trên lưng con thú đó, tất cả ánh sáng chung quanh hắn đều trở nên vặn vẹo.

Ngay cả bản thân hắn cũng cho người ta một cảm giác vặn vẹo u ám.

Chúa tể Thâm Uyên.

Mấy ngày này, hắn đi khắp các vương quốc của những vị thần minh khác.

Không có ngoại lệ, thế sự xoay vần, không nhìn thấy bất cứ bóng dáng quen thuộc nào cả.

Càng không có sự tồn tại của quyền hành.

Như vậy làm hắn xác định được một việc.

"Mặc dù không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng thời đại thần minh trôi qua mà lại không còn thần minh nào còn sống, là do thiên tại ư?"

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, như muốn tìm kiếm đáp án.

Nhưng không có bất cứ thứ gì có thể trả lời hắn, nhất là khi hắn mới thức tỉnh, quyền hành còn chưa được đầy đủ.

Một lúc sau, hắn cúi đầu nhìn về phương xa, âm thầm suy tính trong lòng. "Như thế cũng tốt, ta sẽ cướp được thêm nhiều quyền hành thích hợp với quyền hành của ta. Đạt được một thành tựu hoàn toàn mới, rồi bồi dưỡng những thần khác ra đời. Chế tạo thời đại thần thoại thuộc về ta" Chúa tể Thâm Uyên bước ra một bước, biển cả bị vực sâu che phủ, có vô số quái vật trong vực sâu bắt đầu leo ra.

Chúa tể Thâm Uyên bắt đầu thu thập sức mạnh.

Hắn phải chuẩn bị cho những chuyện xảy ra tiếp theo.

"Đầu tiên phải đi cướp lại quyền hành Hắc Dạ, như vậy ta sẽ khôi phục được ba phần thực lực. Sau đi kiếm tòng thần Thần Minh khác, hấp thụ quyền hành thích hợp với ta, bước từng bước trở lại thời kì đỉnh phong. Khi đó sẽ mở ra thời đại mới, về phần Tu Chân Giả...bọn tôm tép mà thôi, không ngăn được bước tiến của ta" Lúc này, vực sâu dưới chân hắn bao trùm mọi thứ chung quanh, một vệt sáng hiện ra bên dưới.

"Phải tìm về thân thể ban đầu ta để lại, có thể khôi phục một phần thực lực cho ta trước"

Sau một lúc, hắn dẫn ra chỗ ẩn thân của thân thể, chợt nhăn mày. Hắn nhìn chằm chằm phương xa rồi bật cười:

"Vậy mà ở cùng một chỗ với quyền hành Hắc Dạ, xem ra đối phương phù hợp với Hắc Dạ và Thâm Uyên. Ha ha, trước thăm dò một phen rồi huy động lực lượng vây quét sau.Chúa tể Thâm Uyên hiểu rõ tình trạng bản thân bây giờ, hắn sẽ không tùy tiện hành động.

Cũng vì bản thân hắn đang vô cùng suy yếu, nếu không đâu cần phải làm vậy?

Nếu như không phải một nhát dao kỳ quái kia, hắn sẽ không sợ hãi gì ở trên toàn bộ thế giới này.

Có được quyền hành Thâm Uyên và Hắc Dạ, hắn có thể đi bất cứ nơi nào.

Về phần chỗ để thân thể gần quyền hành Hắc Dạ, hắn không hề để ý chút nào, ở cùng một chỗ mới là chuyện tốt.

Chờ hắn qua đó thì mọi thứ sẽ lại thuộc về hắn.

Chúa tể Thâm Uyên cũng không sốt ruột, dù cho hắn muốn nhanh chóng khôi phục, nhưng có vài việc không vội vàng được.

Hắn không xem Tu Chân Giả ra gì, nhưng trước khi khôi phục thì không thể lơ là.

Mười một giờ rưỡi đêm.

Đường Xuân Cảnh, Phú Quý Hoa Viên.

Tòa bảy tầng ba.

"Xuất hiện một tòa thành ư? Có liên quan tới Hắc Dạ Chi Thần?"

Chu Ngưng Nguyệt hoảng hốt nói.

Quay về chỗ ở, Chu Tự bèn bảo Thu tỷ lôi Nguyệt tỷ ra ngoài.

Trong phòng vang lên tiếng đùng đùng, hình như là Nguyệt tỷ đang giãy dụa. Cuối cùng Nguyệt tỷ mặc áo ngủ có hình gấu nhỏ bị kéo ra.

Chu Tự nói về chuyện thành Thâm Uyên.

"Ừ, tên là Thâm Uyên Chi Thành, ta bảo Hình Ngọ sư huynh mở cửa rồi. Qua một khoảng thời gian nữa là có thể tới đó tìm hiểu thực hư"

Chu Tự gật đầu nói, chợt nhìn về phía phòng ngủ chính:

"Nguyệt tỷ, vừa rồi ngươi ở trong phòng đùng đùng cái gì đó? Đồ của cha mẹ ta không bị ngươi làm hỏng đó chứ?"

"Hỏi cô vợ xinh đẹp hiền lành dịu dàng của ngươi á. Xem liệu đồ của cha mẹ chồng nàng có bị nàng làm hỏng không"

Nguyệt tỷ lườm Thu Thiển một cái rồi nói:

"May mà đồ của cha mẹ ta khá là vững chắc, không thì sẽ hỏng rồi"

"Nguyệt tỷ ăn trái cây đi"

Thu Thiển đưa cho Nguyệt tỷ một miếng dưa lưới đã cắt sẵn.

"Ừ."

Chu Ngưng Nguyệt cắn một miếng, híp mắt vui vẻ lại, nói: "Ngọt lắm, mai ăn cái này đi"

1081 chữ