Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 510: Nghe Quen Quen




“Chắc là có đấy, có thể là một vị thần nhỏ, ví dụ như Hoa Thần, Thực Thần, Môn Thần, Đình Viện Chi Thần, Thương Nghiệp chi Thần"

Chu Tự không chắc chắn nói.

Tính theo cách này thì có bao nhiêu vị thần lớn lớn nhỏ nhỏ trong thời đại Thần Minh chứ.

Nhưng sự khác biệt giữa thần và thần dường như không nhỏ, có một số thần chỉ nắm giữ một loại quyền lực.

Giống Thái Dương Thần, nữ thần Hắc Dạ, Chúa Tể Thâm Uyên, đều có hai loại quyền lực, thậm chí còn nhiều hơn.

“Có phải do may mắn không?"

Thu Thiển tập trung suy ngẫm: “Nếu Nguyệt tỷ nói thật thì ta có thể có được quyền lực may mắn không? Dù sao bên trong Biên Giới Thành giống như có liên quan đến nữ thần may mắn vậy?

“Có khả năng như vậy, nhưng sư phụ ngươi cũng không biết ngươi có quyền hành gì sao?"

Chu Ngưng Nguyệt nghi ngờ hỏi.

“Sư phụ không nói, lần trước ta gửi ảnh cho nàng, nàng cũng không trả lời lại, không biết lại đi đâu rồi. Mỗi lần tìm nàng trở về đều mất rất nhiều công sức.

Thu Thiển có hơi đau đầu nói.

Khẽ gật đầu, Chu Ngưng Nguyệt lấy ra quả quýt mới:

“Nói với các ngươi một chuyện, ‘Hậu Thực Địa Thổ có tin tức, nhưng bị người khác đi trước một bước rồi, bây giờ còn đang điều tra, không bao lâu nữa chắc sẽ có nhiều tin tức hơn.

Hậu Thực Địa Thổ, chìa khóa mở ra cánh cửa thứ hai bên phải, thuộc về quyền hành của Đại Địa.

Là cửa duy nhất mà Thu tỷ có phản ứng.

Vị thần trong cánh cửa này chắc sẽ có một mối liên hệ nhất định với Thu tỷ.

Là cánh cửa bọn hắn muốn mở nhất bây giờ, có tin tức thì không còn gì tốt hơn.

Một khi mở ra thì xác suất lớn sẽ biết tại sao Thu tỷ lại nghe thấy âm thanh hoặc biết được ai đang gọi nàng.

Lại nói chuyện một lúc.

Tiếng ầm ầm trong Thâm Uyên chi thành truyền ra, ngay sau đó có một vệt sáng chiếu lên con đường trong thành.

Mọi người đều biết, đại môn mở ra.

Có thể tiến vào bất kỳ lúc nào.

“Bản thiếu đi vào, ta muốn thứ tốt nhất bên trong, các ngươi đừng cướp với ta. Nếu các ngươi chiếm được ta cũng không ý kiến gì"

Trong khoảnh khắc đại môn mở ra, La Tiêu Phong cười ha ha, xông vào trong.

Ngay sau đó kiếm quang đỏ tươi hiện ra, Ma Kiếm Không Minh chém đến, xông vào theo.

Những người khác cũng lần lượt đi vào.

Sau tứ phẩm là ngũ phẩm, sau ngũ phẩm mới đến lục phẩm.

Ba người Chu Tự đi lẫn trong đám người, không có bất kỳ sự vượt trội nào.

Đối với câu nói của La Tiểu Phong, Chu Tự có hơi bất ngờ mà nói:

“Người này là ai? Phách lối thế” “Vị đạo hữu này không biết hắn là ai sao? Đây chính là La thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh, thứ gì hắn thích đều sẽ có được.

Bên cạnh Chu Tự vang lên giọng nói của một nam tử, nhưng khi hắn tới gần thì lại kinh ngạc:

“Một nhà ba người đạo hữu đi chung vào à? Lần đầu tiên ta gặp chuyện này đấy. Con gái của ngươi rất đáng yêu"

“Rất đáng yêu.

Chu Tự cũng gật đầu theo, hắn nhìn người vừa đến bên cạnh, là một thiếu niên mặc áo xanh cầm kiếm.

“Chào thúc thúc"

Chu Ngưng Nguyệt nhe răng cười nói.

“Thay răng rồi sao? Phải nói là lần này càng đáng yêu hơn.

Tống Đông Trì cười nói, lúc này mới nhớ ra là mình chủ động bắt chuyện nên vội chắp tay khách khí nói:

“Tại hạ là Tống Đông Trì của Thiên Hạ Nhất Kiếm tông, rất vui được gặp ba vị"

“Ta tên Chu Tự, bên cạnh là đạo lữ của ta, Thu Thiển.

Chu Tự vội đổi giọng, đâm lao phải theo lao, rút ngắn quan hệ với Thu tỷ, còn Nguyệt tỷ thì không cần nhìn đến.

Dừng lại, hắn hiếu kỳ nói:

“Người vừa rồi đó rất nổi tiếng sao?"

“Rất nổi tiếng, là đệ tử thiêu kiêu của Thiên Ảnh tông, tên La Tiểu Phong, thân pháp cao minh, tốc độ cực nhanh, xuất thủ đến cả thần cũng không biết, quỷ cũng không hay. Gặp phải thì tốt nhất nên tránh xa ra, một khi hắn đi ngang qua bên cạnh ngươi thì tốt nhất nên kiểm tra trên người ngươi có thứ gì bị mất không!"

Tống Đông Trì tốt bụng nhắc nhở.

“Thì ra là vậy, vậy làm phiền đạo hữu rồi"

Đến cửa ra vào, mấy người Chu Tự đi vào bên trong.

Tống Đông Trì chắp tay tạm biệt, chờ mấy người Chu Tự đi rồi thì hắn chợt nhíu mày lại.

“Chu Tự? Thu Thiển? Dường như ta từng nghe thấy tên hai người kia ở đâu rồi.

Nghi ngờ một lát, bên cạnh có người vỗ bả vai hắn:

“Tống đạo hữu?"

Tống Đông Trì quay đầu lại nhìn, là một vị nam tử cùng tuổi hắn.

“Đạo hữu Tiêu Viêm? Không ngờ ngươi cũng đến” Tống Đông Trì cười khách khí nói, dừng một lát hắn liếc nhìn xung quanh rồi nói tiếp:

“Nghe nói Thánh Tử Ma Đạo cũng tới, không biết là thật hay giả, những nhân vật nhỏ bé như chúng ta không nên đụng tới nhỉ? Đụng tới thì nửa cái mạng cũng không còn"

“Ma uy của Thánh Tử cái thế, không thể khinh thường, không thể lừa gạt. Theo ta được biết thì tối hôm qua có một số người mạo phạm Thánh Tử, hiện giờ cỏ trên mộ cũng mọc dài rồi, còn lại thì không thiếu cánh tay cũng thiếu chân"

Tiêu Viêm kính nể nhưng trong lòng cũng sợ hãi mà nói.

Tống Đông Trì thổn thức, thầm nghĩ phải làm việc khiêm tốn.

“Đúng rồi, ngươi vừa mới đang nghĩ gì thế? Nhìn ngươi đang ngẩn người.

Tiêu Viêm tò mò nói.

Tống Đông Trì vội giải thích:

“À, vừa rồi mới gặp ba người, cảm thấy hình như đã từng nghe tên họ rồi.

“Tên gì?"

Tiêu Viêm lại hỏi.

“Một người tên Chu Tự, một người tên Thu Thiển, còn có một bé gái không biết tên, đứa bé đó rất đáng yêu, khi nàng cười còn thiếu một chiếc răng, khiến người ta ấn tượng sâu đậm...Này.

1157 chữ