Tống Đông Trì nhìn sắc mặt Tiêu Viêm đã trở nên ngày càng trắng bệch, có hơi bối rối, dò hỏi:
“Đạo hữu Tiêu Viêm, ngươi sao vậy?"
Khi nghe được tên Chu Tự, Tiêu Viêm không có bất kỳ cảm giác nào nhưng khi nghe được tên Thu Thiển thì hắn lập tức phát hiện có chút không đúng, sau đó hắn lại nghe thấy có một bé gái thì đã biết không ổn rồi, cuối cùng còn nghe thấy bé gái kia thiếu răng, sắc mặt hắn lập tức biến đổi.
“Ngươi..."
Vẻ mặt Tiêu Viêm hoảng sợ nói:
“Không có làm gì bất kính với họ chứ?"
Thấy Tống Đông Trì không hiểu gì thì Tiêu Viêm giải thích:
“Nếu như ta đoán không sai thì người ngươi nhìn thấy thật ra chính là Thánh Tử Ma Đạo và vị hôn thê Thần Nữ Ma Đạo của hắn, cộng thêm tỷ tỷ ruột của hắn là Thánh Nữ Ma Đạo!"
Loảng xoảng!
Thanh trường kiếm trong tay Tống Đông Trì rơi xuống.
Cả người hắn cứng đờ đứng tại chỗ, nghĩ thầm, xong rồi, chết rồi.
Phía đông Thâm Uyên Chi Thành.
Bên ngoài khoảng cách vô tận, bóng tối lưu chuyển dưới ánh mặt trời.
Bóng tối như vực sâu, có ngươi đang nhìn chăm chú vào vực sâu, vực sâu cũng chắc chắn đang nhìn lại ngươi.
Sinh linh xung quanh không ngừng bị hấp thu vào trong vực sâu, trở thành một.
Cùng lúc đó, có một vị nam tử ra khỏi vực sâu, nhìn chằm chằm vào phương xa.
Nơi đó là mục đích chuyến đi này của hắn, thân thể và Hắc Dạ quyền hành hắn xem trọng đều tụ tập ở đó.
Cảm nhận một lát, Chúa Tể Thâm Uyên cau mày lại.
“Không phải Tu Chân Giới không có người tài ba, nếu đã có người đi vào thì giúp ta mở đường vậy. Không biết trong tòa thành kia còn sót lại bao nhiêu lực lượng?"
Thâm Uyên Chi Thành là nơi hắn để lại, nhưng sau khi hắn ngã xuống thì lực lượng trong thành cũng mất đi sự chống đỡ, suy yếu dần theo thời gian.
Đây đã là kết quả tốt nhất rồi, chỉ sợ sau hắn sẽ có một vị thần mớ xuất hiện, giọng khách át giọng chủ.
Cho người khác vào không phải là một chuyện tốt.
Mà sau đó hắn cũng sẽ không ở lại đó lâu, dọn sạch nơi đó.
“Không biết bên kia có loại Tu Chân giả gì, nhưng cũng không có gì đáng ngại, kế hoạch đã được chuẩn bị xong, có thể có được thân thể và Hắc Dạ quyền hành thì ta sẽ lập tức toàn thân trở ra. Tiêu hóa những vật này, Tu Chân giới cũng đã không thể ngăn cản bước tiến của ta nữa.
Tu Chân giới khó thành đại sự, có thể tồn tại cho đến ngày nay, hắn cũng sẽ không quá kiêu ngạo trong thời thế này.
Hiện tại cẩn thận một chút sẽ không sai.
Không nghĩ nhiều nữa, Chúa Tể Thâm Uyên mang theo vực sâu di chuyển rất nhanh.
Đi về phía Thâm Uyên Chi Thành.
Một lúc sau, bóng hai người rơi vào vực sâu trước đó được lưu lại.
“Thâm Uyên quyền hành thuần túy? Chưa từng thấy qua vị thần này, nhưng hắn rất trắng trợn, không biết thứ khiến chúng ta mẫn cảm nhất là khí tức Thần Minh sao? Quyền hành lớn như vậy xoay chuyển hỗn loạn, hắn còn tưởng không có ai phá thiện hả?"
Thanh Long chắp tay đứng cười nói.
Thiếu nữ tóc đỏ bên cạnh Thanh Long, trên người có chút lửa hiện lên, nàng nhún vai nói:
“Có thể hắn thật sự không biết, chúng ta cũng không nhận ra, xác suất lớn là không phải vị thần của thời đại kia.
“Là đi theo hướng của thiếu chủ, cần phải nói với môn chủ, trắng trợn như vậy, ta còn lo hắn có cạm bẫy gì? Thanh Long nhìn về phía xa.
“Mà con ma bệnh kia cũng ở Thanh Thành, lần trước ta thấy nàng đăng lên vòng bạn bè, nói đang dạy thiếu chủ luyện võ"
Chu Tước đột nhiên nói.
Thanh Long:
“Là nàng dạy? Hay là Hình Ngọ?” Chu Tước lắc đầu nói:
“Là sư phụ nàng?"
Thanh Long:
"..."
Chuyện lớn như vậy mà bây giờ ngươi mới nói?
Phải nhanh chóng bẩm báo môn chủ thôi.
“Giác ca, đây không phải nơi chúng ta có thể vào được, ngươi trốn ở đây đi, đừng làm chuyện ngu ngốc.
Trong rừng rậm, Độc Giác Thú đội mũ giáp nhìn xuống Thâm Uyên Chi Thành, con ngươi đảo mấy vòng giống như đang tự hỏi cái gì đó.
Mũ giáp sợ Giác ca xông vào.
Nó không phủ nhận, đi theo Giác ca có thể nhận được chút lợi ích nhưng mỗi lần đều vô cùng nguy hiểm.
Nếu không có vị tiểu tiên tử lần trước nói giúp các nàng tuần tra xung quanh, được cho phép đợi ở gần đó thì có trời mới biết sẽ bị con chó kia tìm ra bao nhiêu lần.
“Giác ca, tương lai chúng ta sẽ dẫn dắt yêu tu thống nhất Tu Chân giới, đừng vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng"
Nó thấy Giác ca vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đại môn thì không khỏi mở miệng khuyên nhủ.
Đột nhiên Độc Giác Thú nhìn thoáng qua phía sau, đằng sau có người tới.
“Giác ca, là con chó kia tới"
Mũ giáp vội vàng nhắc nhở.
Độc Giác Thú lập tức đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi đó.
“Đúng, chính là như vậy, Giác ca mau nhanh lên. Mũ giáp nói to. Ầm...Sấm chớp chợt hiện lên.
Mũ giáp lập tức hét lên.
Sấm chớp qua đi, Mũ giáp lại nói một lần nữa:
“Giác ca, ngươi đừng không biết tốt xấu như vậy, dù ngươi giật điện ta thì ta cũng sẽ nói một tiếng Giác ca uy vũ"
Cùng lúc đó, Đại Địa Thần Khuyển đi qua nơi mà Độc Giác Thú họ vừa đứng chờ.
Ba cái đầu của nó nhíu mày lại:
“Lại là yêu thú đội mũ giáp kia.
“Thánh Nữ từng nói đến.
Hầu Trầm đi đến bên cạnh Đại Địa Thần Khuyển rồi nói.
“Xem ra gia đã vào rồi, không có cách nào để thông báo cho hắn về sự thay đổi của Biên Giới Thành, hy vọng những ngày gần đây sẽ không có vấn đề gì?
Đại Địa Thần Khuyển đứng trong rừng cây với uy thế phi phàm.
Thân là Thần Khuyển cấm địa, được đại địa bảo hộ, có năng lực và vận mệnh mà người bình thường không có.
Ví dụ như Đại Địa Quang Hoàn dưới chân nó.
1102 chữ