"Xác suất lớn là có liên quan đến Quang thủ, xem dáng vẻ đó thì có lẽ đến vì Vĩnh Ám Chi Nhẫn"
"Sau này chắc chắn có không ít người gây phiền phức cho ta, tàn dư của thời đại Thần Minh đúng là phiền"
Dù sao cũng không tìm thấy Quang thủ nên chuyện này tạm thời không có cách.
Lúc này Tàng Bảo Thư cùng xương cốt được đem ra.
Khi Tàng Bảo Thư với xương cốt va vào nhau, xương cốt đã dung nhập vào đấy.
Sau đó, Tàng Bảo Thư không cánh mà bay mất, chỉ lưu lại một tờ.
Bên trên bắt đầu có chữ xuất hiện.
"Chúc mừng, ngươi đã mở ra một chương mới. Từ giờ trở đi, phần thưởng ngươi nhận được không còn là những con chữ nhắc nhở vô nghĩa nữa, mà đó là những khảo nghiệm thực thụ. Đã thấy đồ án phía dưới chưa? Kích hoạt nó ngươi sẽ phát hiện ra một vùng đất mới. Ngươi đoán ngươi còn cách tàng bảo cuối cùng còn bao xa? Ha ha! Ta đến từ một thế giới xa xưa, chứng kiến qua biển cả hoá ruộng đất, chứng kiến qua sinh mệnh phồn vinh cùng tàn lụi. Sự tồn tại củ ta không tăng không giảm, không bẩn không sạch, không sống không chết, là một thành viên trong đất trời này. Hỉ Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần"
Xem đến đây, Chu Tự tiếp tục nhìn xuống, quả nhiên thấy một bức đồ án phức tạp, như ma pháp trận.
"Kích hoạt xong sẽ xảy ra chuyện gì?"
Hắn một mặt tò mò.
Về những nội dung khác, hắn cũng không xem nữa.
"Có khi nào sẽ có vật gì nhảy ra hù không?"
Nếu là Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần, Chu Tự cảm thấy khả năng cao đối phương sẽ tạo ra những trò đùa quái đản.
Lừa bịp người khác chính là thú vui của hắn.
Lưỡng lự một lúc, Chu Tự cẩn thận từng li từng tí đặt tay lên đồ án.
Sau đó truyền linh khí vào, bắt đầu kích hoạt.
Hắn không chắc làm vậy có đúng không.
Thử trước rồi tính sau.
Hắn rất nhanh phát hiện ra linh khí bị đồ án hấp thu.
Ngay sau đó, đồ án đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, có một loại lực kéo không biết đâu ra bắt đầu xuất hiện, đợi lúc Chu Tự muốn phản kháng, cả người biến mất ngay tức khắc.
Thu Thiển vốn đang ngủ đột nhiên mở to mắt, hơi thở của Chu Tự đã biến mất rồi.
Dù nàng đã ngủ thiếp đi, nhưng đó là vì Chu Tự ở bên cạnh nàng.
Bây giờ Chu Tự đột nhiên không ở cạnh, nàng bèn thức dậy theo bản năng.
Dù sao cũng không phải ở nhà.
Nàng lập tức thức dậy nhìn về phía bên bàn, không có bóng dáng của Chu Tự, chỉ còn lại một quyển sách đang phát sáng.
Ai biết được, chỉ một lát người đã không còn.
Nàng cất bước đi về phía cuốn sách còn đang phát sáng, lúc này bộ váy đen phủ khắp toàn thân, mạng che mặt cũng che khuất đi dung nhan của nàng.
Không có thời gian thay quần áo, chỉ có thể lấy ra món pháp bảo này.
"Hẳn là quyển sách này đã giở trò quỷ quái"
Sau khi khẳng định, nàng lập tức dùng phát thuật thông báo cho Nguyệt tỷ Tiếp đó nàng chạm vào bức đồ án, ánh sáng sắp biến mất, nàng không đợi được nữa.
Chớp mắt một cái, Thu Thiển biến mất tại chỗ.
Ầm!
Cửa bị đạp một phát mở ra.
Chu Ngưng Nguyệt mặc một bộ đồ gấu nhỏ bước vào, Chu Tước đi bên cạnh.
Mái tóc màu đỏ đặc biệt dễ thấy.
Tô Thị thong dong đến muộn.
Nàng mặc một bộ đồ cá sấu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Quả thực đều biến mất cả rồi"
Chu Tước nhìn bốn phía.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt bàn, có chút xúc động:
"Thiếu chủ với Thu Thiển trong phòng nghỉ mà cũng chăm chỉ vậy sao?"
"Thì ra Chu Tự mạnh như vậy, đều là nhờ học tập thế này à? "
Tô Thi kinh hãi.
Nàng chưa từng thức đêm để học bao giờ, bản thân vô dụng như vậy cũng không phải vô lý.
Những người đã lợi hại giờ còn chăm chỉ hơn nàng, sao nàng có thể sống đây?
"Xem thế này chắc là bị hút vào"
Chu Ngưng Nguyệt cầm quyển sách lên xem nội dung rồi phân tích.
"Thử xem"
Chu Tước nói với Chu Ngưng Nguyệt.
Chu Ngưng Nguyệt gật đầu, bắt đầu kích hoạt bức đồ án, sau đó phát hiện không hiệu quả.
"Không được, hình như phải đợi những người bên trong đi ra đã"
Chu Ngưng Nguyệt nhún vai, sau đó đặt lại quyển sách lên bàn, xem lại từ đầu.
Nàng đã nghiên cứu qua quyển sách này nhưng không nghiên cứu ra được gì cả.
Bây giờ nghiên cứu lại cũng sẽ không nghiên cứu ra thứ gì.
Nàng quay đầu nhìn về phía Chu Tước.
Thấy vậy Chu Tước đặt tay lên trên đồ án, tiếp đó Tô Thi thấy một trận ma pháp hiện ra bên ngoài quyển sách.
Chu Tước rút tay lại, bất đắc dĩ nói:
"Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần à, vậy thì không dễ xử lí rồi. Thủ đoạn của hắn rất kỳ quái. Đưa Thiếu chủ ra chưa chắc là chuyện tốt "Không có nguy hiểm?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Chỉ cần Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần còn sống sẽ không dám để Thiếu chủ gặp nguy hiểm, dù sao đây cũng là thủ đoạn của hắn. Nghe Thanh Long nói, Cố Lộng Huyền Hư Chi Thần rất đáng gờm"
Chu Tước ngồi qua một bên nói.
Chu Tước cũng không có cách, Chu Ngưng Nguyệt chỉ đành đặt quyển sách qua một bên, sau đó lấy trái cây ra ǎn.
Sẵn tiện đẩy quyển sách qua trước mặt Tô Thi nói:
"Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, để Chu Tước tỷ dạy ngươi đi"
Tô Thi ngỡ ngàng:
"???"
Cũng trễ vậy rồi, không phải nên đi ngủ sao?
1093 chữ