Tan ca, Chu Tự đi tới cửa hàng bán nhẫn, hắn chọn một chiếc nhẫn bạch kim khoảng ba ngàn tệ.
Sau đó lại đi siêu thị mua rượu vang, rượu đế, bia.
Đến lúc đó lại nghĩ xem dùng loại nào.
Về phần gió lốc, nạn đào hoa gì đó hắn đều không thèm để ý.
Đợi hai ngày nữa, chỉ cần thời điểm thích hợp là hắn sẽ đi tìm Thy tỷ.
Ngày hôm sau, thứ hai, ngày mười tám tháng một.
Chu Tự nhận được tin từ Đại Địa Thần Khuyển, gọi hắn tới Biên Giới Thành một chuyến, nói là cây Bất Tử sắp chín muồi rồi.
Nó sắp bước vào thời kỳ chín muồi cuối cùng, cần Chu Tự có mặt ở đây.
Biến hóa bất thình lình khiến Chu Tự rất bất đắc dĩ, thời kỳ chín muồi cuối cùng khoảng bao lâu?
Không ảnh hưởng đến việc hắn đi tìm Thu tỷ chứ?
"Cây Bất Tử sắp chín rồi, là do ngày nào bọn ta cũng vào đó tu luyện. Trưa nay ngươi có muốn mời bọn ta ăn cơm không?"
Lúc đi làm, Tô Thi đi tới quầy thanh toán rồi hỏi Chu Tự.
Chu Tự đối diện với yêu cầu vô lý này của Tô Thị thì giữ vẻ mặt không hề thay đổi rồi nói:
"Chúng ta chơi một trò chơi đi"
"Không chơi"
Tô Thi lắc đầu rồi nói chắc như đinh đóng cột:
"Ta chắc chắn sẽ thua Chu Tự:
Ưu điểm của tam lão bản rất rõ ràng.
Cuối cùng hắn lấy hai mươi tệ ra và nói:
"Ta chỉ có chừng đây tiền thôi, ngươi cảm thấy có thể mua cái gì?"
"Một cái đùi gà năm tệ, hai mươi tệ vừa đủ mua bốn cái, cơm trưa nay mỗi người sẽ được thêm một cái đùi gà"
Tô Thi cầm tiền rồi vui vẻ mà quay lại phòng nghỉ ngơi.
Chu Tự nhìn chỉ một mình mình làm việc ngoài quầy thanh toàn thì hắn luôn có cảm giác mình là nhân viên nhưng phải mời lão bản ăn cơm vậy.
"Được rồi, cùng lắm thì sau này bán cho bọn hắn một quả mười tệ, có thể hồi vốn.
Chu Tự tính toán.
Quả của cây Bất Tử thì cũng chỉ Nguyệt tỷ ăn.
Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy không đúng, Tô Thi rõ ràng là người nhà mình, sao lại quay cùi chỏ vào người nhà chứ?
Chu Tự cũng không suy nghĩ gì nhiều mà tiếp tục làm việc.
Bữa trưa hôm đó, bốn người quản lý thư viện đều được thêm một cái đùi gà vào bữa trưa.
Nhị lão bản nói cơm trưa hôm nay rất ngon.
Đại lão bản cũng gật đầu.
Dù sao đùi gà cũng không phải là do bọn hắn mua.
Chu Tự thì cảm thấy cơm trưa hôm nay nhạt tuệch, có lẽ là do hắn nhớ Thu tỷ.
Đã mua nhẫn rồi, Chu Tự lại hỏi người bạn học kia, đối phương cảm thấy rất ngạc nhiên về chuyện này. Vậy mà Chu Tự lại muốn cầu hôn thật.
Hắn rất muốn biết đến cùng là mỹ nhân xinh đẹp tới cỡ nào mới có thể khiến tảng đá này động lòng.
Chu Tự cũng chẳng thèm để ý tới chuyện này nữa. Muốn xem ảnh của Thu tỷ à? Không có cửa đâu!
Sau đó hắn lại thỉnh giáo đại ca Lý Lạc Thư.
Lý Lạc Thư im lặng một lúc lâu rồi nói, sau khi hắn học nghệ về cũng muốn cầu hôn bạn gái, hắn nghĩ là bạn gái sẽ không từ chối.
Chu Tự:
"..." Vẫn nên đừng thì hơn, chuyện này có chút nghiêm trọng.
Lỡ đâu một ngày nào đó bị cha mẹ của Lý Lạc Thư biết... sẽ chết người đấy. Dù sao chuyện này cũng là do mình day.
Vì lý do an toàn nên Chu Tự lại đi tìm Bán Tiên.
Bán Tiên trả ba mươi tệ hôm qua lại cho hắn rồi nói:
"Cho ngươi ba mươi tệ, ngươi đi tìm người khác bói đi Dạo này kiếm tiền cũng nhanh quá chứ chỉ?
Chu Tự không nghĩ gì nhiều, sau khi tan làm hắn đi thẳng tới Biên Giới Thành, tất cả mọi người đang chờ hắn ở đây.
Ba vị lão bản cũng đã tới.
Bọn hắn tới đây thông qua quả cầu thủy tinh.
Lúc này thứ hấp dẫn ánh mắt người khác nhất là cây Bất Tử, xung quanh có ánh sáng xanh nổi lên, những đóa hoa đều đã rụng, thay vào đó là quả đã sắp chín.
Quả màu đỏ sẫm, có hơi ảm đạm.
Dường như là thiếu đi thứ gì đó.
Khi Chu Tự tới gần có một cảm giác khó hiểu, giống như chỉ cần có hắn đứng đây thì có thể khiến cây Bất Tử kết quả tốt hơn vậy.
Từng quả nho nhỏ trên cây cũng đang tỏa ra ánh sáng nhạt.
"Thật sự giống với quả của cây mà thần ban cho, lúc trước phải đợi Thu tỷ tới thì quả thần ban cho mới chịu chín. Bây giờ cây Bất Tử phải đợi ta tới thì mới chịu chín.
Chu Tự âm thầm kinh ngạc trong lòng.
Lần trước Lý Lạc Thư đã nói quả của cây mà thần ban cho có chút giống với quả của cây Bất Tử, đúng là có rất nhiều điểm giống nhau.
Cũng không biết bản chất có giống nhau không.
Quả thần ban cho là bởi vì có quyền thành của thần gia nhập nên mới bắt đầu chín muồi.
Nhưng cây Bất Tử này không có quyền hành. Nhưng nó có thể khiến quyền hành cân bằng, có lẽ sẽ lợi hại hơn quả thần ban cho.
"Quả nhiên là thế Thất Thiên đứng trên đầu Đại Địa Thần Khuyển mà nói:
"Cây này là do ngươi ấp ra, bây giờ nó chín cũng cần phải có ngươi ở đây mới chịu.
"Lại còn có cơ chế này à?"
Chu Tự nghe thì cảm thấy rất mới lạ, hắn hỏi tiếp:
"Ta phải đợi ở đây bao lâu nữa mới có thể khiến nó chín hoàn toàn?"
"Bảy ngày Thất Thiên nói "Bảy ngày?"(*Thất Thiên)
Chu Tự nhíu mày.
"Ngươi gọi ta à?"
Thất Thiên hỏi lại.
1118 chữ