Chu Tự không thèm để ý, hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
"Vậy đợi mấy ngày nữa đi, đợi ta rảnh rồi tính tiếp"
"Không được đâu"
Bạch Bối đứng bên cạnh lắc đầu khuyên ngăn:
"Ta đã kiểm tra qua rồi, ở đây có dấu vết quả năm tháng, dấu vết này phải kéo dài xuống như một đường thẳng, nếu như bị gián đoạn thì sau này nơi đây sẽ mất đi sự gia trì của tuế nguyệt. Nói cách khác, nếu không thể giúp cây Bất Tử chín hoàn toàn trong bảy ngày này thì có khi phải đợi thêm một ngàn năm"
Chu Tự nghe vậy thì sững người, sao lại cách xa nhau đến thế chứ?
Nhưng đúng là sự trưởng thành của cây Bất Tử có chút phản nhân loại, thậm chí là phản tu chân giới.
Nhưng mà... hai ngày nữa hắn muốn tới nhà Thu tỷ, tiện thể cầu hôn ở đó.
Chẳng lẽ phải đợi bảy ngày sau sao?
Bảy ngày sau Thu tỷ đã về lại bên này rồi.
Hay đợi về rồi cầu hôn?
Cũng được, nhưng cảm thấy không tốt lắm.
Chu Tự có chút băn khoăn.
Hắn ngồi dưới gốc cây rồi bắt đầu suy nghĩ, tiện thể đợi cây này trưởng thành.
"Giờ phải ngồi đợi nó chín hay mặc kệ nó mà chạy đi tìm Thu tỷ nhỉ? Theo lý mà nói thì chuyện đi tìm Thu tỷ không cần thiết bắt buộc trong khoảng thời gian này, sau này còn rất nhiều cơ hội. Nhưng lần này ta muốn cầu hôn, không đơn thuần là qua đó chơi. Chuyện này liên quan đến chung thân đại sự"
Chu Tự nghĩ đến đây thì có chút bất đắc dĩ, hắn quay đầu lại hỏi Thất Thiên:
"Ngày nào ta cũng phải ngồi đây đợi à?"
"Chỉ cần buổi tối tranh thủ tới năm sáu tiếng là được rồi"
Thất Thiên thương lượng với Bạch Bối một chút rồi mới đưa ra câu trả lời.
"Ngươi có chuyện gì à?"
Tô Thị ngồi xuống hỏi.
"Có một chút"
Chu Tự gật đầu đáp.
"Vậy người cần phải nghĩ cho kỹ nên làm thế nào"
Minh Nam Sở dựa đầu vào cành cây chơi game rồi nói.
"Nếu quá quan trọng thì vẫn nên từ bỏ quả của cây Bất Tử thì hơn"
"Sao nhị lão bản lại nói ra được những lời thế này"
Chu Tự rất kinh ngạc khi nghe Minh Nam Sở nói thế.
"Hình như ăn trái cây không thể nâng cao tỉ lệ rơi đồ của ta"
Minh Nam Sở thuận miệng trả lời.
"Cũng đúng, còn chẳng bằng chơi gian"
Chu Tự trả lời.
Ba vị trưởng lão Đại Địa Thần Khuyển không mở miệng. Bọn chúng cảm thấy cơ hội này ngàn năm có một, nếu cứ thế mà từ bỏ thì rất đáng tiếc.
Rất nhiều người sống cả đời cũng không được nhìn thấy cảnh cây Bất Tử kết quả.
Mà đây bọn hắn chỉ cần đợi bảy ngày là được.
Không nguy hiểm đến tính mạng thì đương nhiên chuyện này quan trọng hơn.
Hầu Trầm cúi đầu cụp mắt, gần đây hắn đang rất băn khoăn.
Mà càng ngày hắn cũng càng sử dụng Huyết Khí Chi Pháp thuần thục hơn.
Tốc độ khôi phục cũng đang dần tăng cao.
Bây giờ Hầu Trầm muốn liên lạc với người trong tộc, bởi vì người có thể cứu được bộ tộc của bọn hắn không nhất định phải là thần minh.
Càng có thể là một vị Ma Tu thiếu niên.
Về phần cây Bất Tử, hắn không có quyền mở miệng nói gì.
Hàn Tô tiếp tục vẽ bùa, thỉnh thoảng nhấc tay đẩy mắt kính lên, nàng không để ý tới nội dung cuộc trò chuyện của đám người Chu Tự.
Đại Địa Thần Khuyển không hề có chút ý kiến nào, gia làm gì cũng đúng.
Nó chính là một tam đầu khuyển trung thành bên cạnh gia.
Địa giới Ma Tu.
Trong núi lớn, có một gốc đại thụ chọc trời che phủ toàn bộ sơn phong, bộ rễ của nó trải rộng khắp sơn phong.
Mà sơn phong nó đang che phủ có một cung điện vô cùng to lớn. Bốn trụ của cung điện sừng sững rắn chắc như đang chống đỡ cho đại thụ phía trên.
Sâu trong cung điện có mấy căn nhà nằm sát nhau, quang mang xung quanh bao phủ cả vòm trời, ngăn cản nguy hiểm.
Nhà ở đây vừa có viện tử cổ điển, vừa có biệt thự hiện đại.
Trong tầng hai của một căn biệt thự.
Thu Thiển đang rũ mền, sau đó ôm lấy mền đi vào phòng.
Nàng hất mấy lần mới có thể trải chăn mền lên giường hoàn chỉnh.
Đây là một gian phòng có không gian rất lớn, tất cả đều được dọn dẹp rất chỉnh tề. Trên đầu giường còn có ảnh chụp chung của Chu Tự và Thu Thiển.
Trong góc có một giá sách, trên đó có đủ tất cả các loại sách.
Thu Thiển còn cố ý kiểm tra một lần, sau khi nàng xác định các quyển sách không có vấn đề gì thì mới phóng mắt ra kiểm tra căn phòng.
Căn phòng này là nàng đặc biệt chuẩn bị cho Chu Tự.
Những căn phòng khác Thu Thiển đều không dọn dẹp, chỉ dọn dẹp sắp xếp lại đúng một căn phòng này.
"Được rồi, chỉ còn phòng khách nữa thôi"
Thu Thiển vui vẻ đi ra khỏi phòng, trong miệng còn lẩm bẩm điệu hát dân gian.
Thời gian Chu Tự ở trong phòng khách sẽ nhiều hơn thời gian hắn ở phòng riêng nhiều.
Cho nên Thu Thiển muốn sắp xếp lại phòng khách thêm một lần nữa.
Chỉ là nàng vừa mới đi ra ngoài đã nhìn thấy Chu Ngưng Nguyệt ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây.
"Phá giải được trận pháp rồi à?"
Thu Thiển cất tiếng hỏi với vẻ thắc mắc.
"Vẫn chưa mà, nhưng ta nhận được một tin tức, có lẽ Chu Tự sẽ không tới đây nữa.
Chu Ngưng Nguyệt cắn một miếng trái cây rồi nói.
Thu Thiển nghe vậy thì có hơi sửng sốt, nàng không hiểu được.
Chu Ngưng Nguyệt còn chưa đợi Thu Thiển mở miệng hỏi thì đã nói tiếp:
"Hình như quả Bất Tử sắp chín rồi, nếu bây giờ rời đi thì phải đợi rất lâu mới có cơ hội, bảy ngày này hắn phải ở trong Biên Giới Thành "Thế à"
Thu Thiển gật đầu rồi không nói gì thêm.
1106 chữ