Trong phòng.
Chu Tự đứng trong phòng khách, hắn đã đứng cả đêm rồi.
Bóng tối tan dần, mặt trời dâng lên từ phía đông, từng tia sáng chiếu vào ban công trên tầng cao nhất, sau đó bắt đầu dời xuống từ từ.
Khi ánh nắng chiếu rọi phòng khách thì đột nhiên Chu Tự mở mắt ra, xung quanh hắn đã có gợn sóng không gian.
Mặc dù chỉ trong một chớp mắt nhưng đúng là đã xảy ra vô số gợn sóng.
"Học xong rồi."
Chu Tự lấy điện thoại di động ra xem giờ trong hưng phấn khôn nguôi, bảy giờ mười sáu phút.
Hắn đánh răng, ăn chút trái cây rồi lên thẳng mái nhà, hắn nhảy lên bay về phía không trung.
Chu Tự đứng thẳng trên không trung, hắn lấy điện thoại ra gọi cho tam lão bản.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng, giống như là vừa ngủ dậy của Tô Thị:
"Alo?"
"Tam lão bản Chu Tự nói to:
"Xin nghỉ hai ngày giúp ta"
Hôm nay là thứ năm, nghỉ hai ngày chính là thứ bảy.
Có lẽ không đủ nhưng cứ xin trước rồi tính tiếp.
Tô Thị vẫn đang nằm trên giường, nàng ừ một tiếng nhưng đột nhiên tỉnh tóa lại:
"Xin nghỉ gì cơ?"
Nhưng thứ đáp lại nàng là tiếng cúp máy tít tít tít. Tô Thi lấy điện thoại xuống xem, đối phương đã tắt từ khi nào rồi.
Nàng mở lịch sử cuộc gọi ra xem thì thấy là Chu Tự gọi tới.
"Sao đột nhiên lại xin nghỉ chứ?"
Tô Thị vô cùng thắc mắc.
Chẳng phải còn cần chăm sóc cây Bất Tử ư?
"Minh Nam Sở nói đúng, Chu Tự có chuyện rất gấp. Thôi đừng nghĩ nữa, ngủ tiếp đã"
Nhưng Tô Thị vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì tiếng chuông báo thức đã vang lên.
Tô Thị:
"..."
Lại buồn ngủ cả ngày rồi.
Chu Tự tắt điện thoại của Tô Thi rồi lại gọi cho Nguyệt tỷ.
Sau khi lấy được tọa độ thì hắn vận chuyển Dĩ Lực Phá Không Chi Pháp nhảy thẳng về phía trước.
Vụt qua như sao băng, ngàn dặm không để lại dấu chân.
Chu Tự dùng một tốc độ vô cùng nhanh chóng mà bay vụt qua trời cao, đi tìm Thu tỷ của hắn.
Còn chuyện cây Bất Tử có chín được hay không đã không còn nằm trong phạm vi quan tâm của Chu Tự rồi.
Kích động ư?
Không hề.
Nhưng dù có kích động thì Chu Tự cũng không quan tâm.
Hắn không biết quả của cây Bất Tử quý giá tới cỡ nào, và cũng không muốn biết.
Dù Chu Tự biết tương lai có lẽ hắn sẽ hối hận vì quyết định này, nhưng bước chân của hắn vẫn không hề dừng lại.
Vì bây giờ hắn muốn đi.
Chẳng vì điều gì cả, chỉ là Chu Tự muốn đáp lại tin nhắn kia của Thu tỷ: Ta nhớ ngươi.
Vụt!
Chu Tự bay như một cơn gió, một tia chớp. Dù có cách xa tám triệu dặm, hắn cũng muốn tới nơi trong hôm nay!
Chợ bán thức ăn tại trấn Thanh Bắc.
Liễu Nam Tư nhìn một con cá có vẻ ngoài không tệ rồi hỏi lão bản:
"Con cá này bao nhiêu tiền một cân?" "Hai mươi tám"
Lão bản nói một cách hờ hững.
"Sao ngươi không đi cướp ngân hàng ấy?"
Liễu Nam Tư hỏi lại.
"Ngươi cũng có thể không mua mà Lão bản đáp lại không chút khách sáo.
"Mười lăm tệ thôi, sau này ta sẽ thường xuyên ủng hộ việc làm ăn của ngươi."
Liễu Nam Tư cười mà nói.
"Ngươi đi hỏi xem những người khác có bán giá đó hay không đi"
Lão bản chỉ vào trong chợ mà nói.
"Trong đó đã bán hết rồi, bọn họ bán mười ba tệ, ta mua cho ngươi mười lăm tệ, ngươi cũng đâu lỗ"
Liễu Nam Tư nói rồi chỉ vào túi nhựa:
"Bỏ vào bì đi, trời lạnh thế này, bán xong sớm ngươi cũng có thể về nhà sớm.
Lão bản nhìn chung quanh một chút, hắn lại nhìn chằm chằm vào Liễu Nam Tư mà nói:
"Đây là quầy hàng, ở đây không quy định giờ giấc, bọn hắn bày hàng buổi sáng, ta bày hàng cả ngày đấy. Ngày mai ngươi lại tới đi"
"Chẳng trách khách nhà ta bảo cá không ngon, hóa ra là do người bán cá như ngươi thiếu tình người"
Liễu Nam Tư nhìn chằm chằm vào con cá rồi lại nói tiếp:
"Mười tám tệ ngươi có bán không?"
"Ta chỉ bán cho ngươi tôm he có một lần. Lần nào ngươi cũng hỏi giá thôi chứ chưa từng mua cá chỗ ta Lão bản nói mà mặt không hề có chút thay đổi.
Liễu Nam Tư vừa định mở miệng thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Nàng thấy một bóng người lướt qua trên bầu trời với tộc độ vô cùng nhanh.
"Không có nề nếp"
Liễu Nam Tư mắng một câu xong lại cảm thấy kỳ quái:
"Chạy nhanh như thế, định đi làm gì đây chứ?"
Nhưng sau đó nàng cũng không để ý nữa mà tiếp tục trả giá.
Qua một khoảng thời gian sau, Liễu Nam Tư xách cá đi về tiệm cơm.
Hôm nay bị nhi tử làm ảnh hưởng tới khí thế, không rẻ hơn được bao nhiêu, lỗ rồi lỗ rồi.
Trên đường về nàng còn gặp Lý Lạc Thư đang đi dạo trên phố.
"Sư nương"
Lý Lạc Thư mở miệng chào hỏi.
"Ngươi định đi đâu à?"
Liễu Nam Tư có chút tò mò mà hỏi.
"Ta đi luyện kiếm.
Lý Lạc Thư trả lời một cách đơn giản.Liễu Nam Tư nghe vậy thì vui mừng:
"Được, vậy thì tốt. Đừng vội về sớm quá, luyện kiếm cho tốt. À đúng rồi, ngươi ăn sáng chưa?" "Ta ăn rồi"
Lý Lạc Thư nói rồi chào tạm biệt sư nương đi ra ngoài.
Hắn luyện kiếm cần một mảnh đất trống rộng rãi, cũng không thể để người khác nhìn thấy, sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.
Liễu Nam Tư có chút vui mừng, cuối cùng cũng bắt đầu luyện kiếm rồi.
Nếu cứ tiếp tục xào rau thì áp lực của nàng sẽ lớn lắm.
1089 chữ