Hắn bước từng bước tới gần, cũng không che giấu tiếng bước chân.
Thu Thiển nghe được tiếng bước chân thì cũng không quay đầu lại, chỉ trực tiếp cất tiếng hỏi:
"Nguyệt tỷ không lạc đường à?"
"Có thể là Nguyệt tỷ đã lạc đường rồi"
Tiếng trả lời đột ngột khiến Thu Thiển sững sờ ngay tại chỗ.
Nàng vội quay đầu lại.
Đập vào mắt Thu Thiển là một thanh niên quen thuộc, hơn nữa còn là người luôn tồn tại trong tâm trí nàng, dù làm cách nào cũng không quên được.
"Chu Tự?"
Thu Thiển thốt lên với dáng vẻ kinh ngạc.
Nàng ngự kiếm đáp xuống đất, đưa mắt nhìn thanh niên trước mặt mà nghi ngờ có phải mình đã nhìn nhầm rồi không.
Nhưng cũng chỉ có Nguyệt tỷ và Chu Tự mới có thể khiến nàng không hề cảnh giác như thế.
Vậy nên nàng mới cho rằng là Nguyệt tỷ quay về rồi, không hề có bất cứ cảm giác xa lạ nào.
"Thu tỷ, ta tới tìm ngươi rồi đây"
Chu Tự cười nói.
Thu Thiển nghe vậy thì nhanh chân đi tới trước mặt Chu Tự, nàng nhìn người đàn ông gần trong gang tấc mà không hiểu sao trong lòng có cảm giác cảm động.
Vốn nàng còn tưởng rằng Chu Tự sẽ không tới, bây giờ lại nhìn thấy Chu Tự tới đây, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Đó là một cảm giác mừng rỡ, vui tới nỗi muốn nhảy dựng lên.
Chỉ là rất nhanh sau đó nàng lại nghĩ tới một chuyện:
"Vậy cây Bất Tử thì sao?"
"Mặc kệ nó, nó cũng đâu quan trọng bằng Thu tỷ"
Chu Tự cười nói.
Thu Thiển cũng cười, sau đó nàng lại hỏi tiếp:
"Có phải là như thế nào ngươi cũng sẽ chạy tới đây không?"
"Ừ."
Chu Tự gật đầu.
"Vậy tại sao không đem cả cây tới đây? Như thế không phải nó cũng chín được à?"
Thu Thiển nói.
Chu Tự:
Sao ngươi không nói sớm, nói sớm thì ta đã mang cả cây Bất Tử tới rồi.
Như thế thì có thể vẹn toàn cả đôi bên.
Nhưng...đã quá muộn rồi, chỉ có thể hi sinh cây Bất Tử.
Thu Thiển thấy Chu Tự im lặng thì cũng không nói gì, nàng nghiêng người về phía trước, tựa đầu vào ngực Chu Tự.
Chu Tự thấy vậy cũng đưa tay ôm nàng vào lòng.
"À đúng rồi"
Thu Thiển ngẩng đầu lên nói:
"Việc này phải trách Nguyệt tỷ, nếu nàng nghiên cứu ra thủy tinh cầu có thể kết nối với Biên Giới Thành từ nơi này thì cũng không đến nỗi để ngươi từ bỏ cây Bất Tử"
Rời khỏi Thanh Thành thì Biên Giới Thạch và quyền trượng quyền hành đều sẽ mất đi hiệu quả.
Dù sao Biên Giới Thạch cần phải dựa vào tín ngưỡng của Nữ Thần Hạnh Vận.
Biên Giới Thành có, nhưng rời xa Biên Giới Thành thì chẳng còn nữa.
"Nguyệt tỷ đâu rồi?"
Chu Tự hỏi.
"Đi ra ngoài, không biết có về được không nữa"
Thu Thiển nói.
Nàng nói xong thì kéo Chu Tự tới gian phòng mà nàng chuẩn bị cho hắn.
"Ta dẫn ngươi tới phòng ngươi"
Chu Tự đi theo, hắn nghĩ thầm đây là một cơ hội tốt. Nguyệt tỷ khong có ở đây, cầu hôn cũng không lo mất mặt xấu hổ.
Bây giờ chỉ cần kiềm chế sự ngượng ngùng của mình là có thể cầu hôn Thu tỷ rồi.
Chỉ là cầu hôn phải quỳ một chân xuống, để Chu Tự cảm thấy có chút khó chịu.
Hai người đi thẳng đến lầu hai, Chu Tự hít sâu một hơi.
Hắn nghĩ thầm trong lòng, còn để ý mặt mũi gì nữa chứ, phải cưới được Thu tỷ trước rồi tính sau.
Nhưng mà có một vấn đề, cầu hôn phải nói như thế nào mới được?
Lúc Chu Tự đã quên nghiên cứu chuyện này mất.
Đáng chết, chuẩn bị chẳng đầy đủ gì cả. Một lát sau, Thu Thiển mỉm cười đẩy Chu Tự tới căn phòng mà nàng đã quét dọn chuẩn bị từ trước rồi mở cửa đi vào.
"Xem đi, đây là căn phòng ta chuẩn bị cho ngươi đó, ánh sáng rất tốt, lại còn có giá sách"
Thu Thiển mỉm cười, dường như nàng đã chuẩn bị cho câu nói này rất lâu rồi, chỉ chờ Chu Tự tới rồi nói ra thôi.
Sau đó nàng nhìn Chu Tự đợi phản ứng của hắn. Nhưng nàng cảm thấy hắn có vẻ như không quá thích thú.
Ngược lại giống như là đang băn khoăn điều gì đó.
"Ngươi không thích à?"
Thu Thiển mở miệng hỏi.
"A...không phải"
Chu Tự vội tỉnh táo lại, hắn do dự một lát, hít một hơi thật sâu mới cắn răng mà nói:
"Ta tới đây thật ra là vì có lời muốn nói với Thu tỷ, một câu rất quan trọng "Câu gì thế?"
Thu Thiển vòng hai tay rồi nở một nụ cười xấu xa mà hỏi.
"Thu tỷ, ta thích ngươi, vậy nên.."
Chu Tự lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong trữ vật pháp bảo ra rồi quỳ một chân xuống đất, hắn mở nắp hộp lên mà nói:
"Vậy nên, Thu tỷ có thể gả cho ta không? Ở bên cạnh ta mãi mãi"
Động tác xấu hổ và những lời nói sến súa để Chu Tự có ý muốn từ bỏ. Nhưng cho dù xấu hổ đến đâu hắn đều chịu được.
Thể hiện bản thân rất nghiêm túc.
Thu Thiển vốn đang chờ để chế giễu Chu Tự, nàng nghe tới đây thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Hai tay vốn đang vòng lại cũng luống cuống mà buông xuống, trong lúc nhất thời nàng không biết nên làm gì cho phải.
Lời tỏ tình đột ngột khiến đầu óc nàng quá hỗn loạn.
Vừa lo lắng vừa mừng rỡ, vừa kích động vừa bất an.
Từ nhỏ đến lớn Thu Thiển chưa từng gặp chuyện này bao giờ, cũng không nhìn thấy người khác làm thế.
Nàng không có kinh nghiệm, nên trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.
"Thu tỷ không bằng lòng à?"
Chu Tự chờ mãi mà không nhận được câu trả lời, cảm giác xấu hổ trong hắn lên tới đỉnh điểm.
Nên lại hỏi thêm một câu.
"Ta bằng lòng"
Thu Thiển vội đáp lời.
Lúc này gò má nàng ửng đỏ, tai cũng đã hồng cả lên.
"Tay đâu"
Chu Tự nhìn Thu tỷ rồi nhắc nhở:
"Tay trái ấy.
Thu Thiển vội đưa tay trái ra.
Sau đó Chu Tự cứ thế đeo nhẫn vào cho Thu Thiển, đeo ở ngón áp út.
"Vừa khít.
Chu Tự cười nói.
1071 chữ