Cũng may thành tích học tập của hắn cũng không tệ, trí nhớ cũng khá tốt.
Nếu không thì đã không thể tính ra kích thước chiếc nhẫn.
Thu Thiển rút tay lại, nàng đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn trên tay. Nàng không muốn lấy nó xuống, cho dù có bị Nguyệt tỷ trêu chọc nàng cũng muốn mang nó theo.
Lúc này Chu Tự đã đứng dậy, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Lần đầu tiên cầu hôn, thành công tốt đẹp.
Sau này hắn phải khoe khoang với Lý Lạc Thư một chút.
Hắn đã là người có kinh nghiệm rồi.
Lúc này Thu Thiển đang cố gắng khôi phục lại bình thường, nàng nhìn Chu Tự mà nói:
"Có phải ngươi cầu hôn để chuẩn bị kết hôn không?"
"Đúng thế"
Chu Tự gật đầu.
"Nhưng mà.."
Thu Thiển vòng hai tay sau lưng rồi cười nói:
"Chúng ta đã đính hôn từ lâu rồi mà?"
Chu Tự:
"..."
Vậy nên không cần cầu hôn à?"
Thu Thiển nhanh chân đi ra ngoài, khi đi tới cửa thì nàng mới quay đầu lại nhìn Chu Tự mà nói:
"Nhưng ta thích ngươi cầu hôn ta, ta cũng thích ngươi nữa"
Nàng nói xong thì quay đầu đi, che giấu gương mặt đỏ rực, nhịp thở cũng có chút nhanh. Nàng hít sâu một hơi rồi mới nói:
"Ta đi chuẩn bị đồ ăn tối cho ngươi"
Chu Tự: "..."
Giai đoạn tiếp theo của cầu hôn là hôn nhau, Thu tỷ có thể để cho ta làm xong hết rồi mới đi nấu cơm không?
Thu tỷ rời khỏi phòng.
Chu Tự cũng không vội đi ra, mà định ngắm xem căn phòng mà Thu tỷ chuẩn bị. Nằm trên giường, cảm giác êm êm, còn có một mùi thơm mát. Ừm! Không phải mùi hương trên người Thu Thiển, mà giống mùi hương trên quần áo nàng hơn. Có lẽ là dùng cùng một nhãn hiệu bột giặt.
Lăn lộn một chút, cảm giác giường của giới tu chân cũng gần giống với giường ở nhà hắn, nhưng hình như ở nhà hắn không có mùi thơm.
“Chắc hẳn là đã lâu ta không vào phòng ngủ nên không phát hiện ra, nếu không Thu tỷ ở nhà ta đã nửa năm, chăn giường của ta hẳn là cũng có hương thơm.
Dù sao cứ cách một thời gian, Thu tỷ sẽ giặt chăn gối. Chỉ tiếc nửa năm nay hắn đều tu luyện, thỉnh thoảng nằm thì cũng chỉ nằm trên sofa.
Sau khi đứng lên, Chu Tự đến trước giá sách, xem có những sách gì.
“Tạp chí? Kỳ quan? Công pháp? Thần văn?"
Chu Tự nhìn số sách bên trên nhất, cảm thấy đều là những cuốn sách không tầm thường.
“Không có cuốn Làm thế nào để thành một người vợ hiền mẹ đảm của Thu tỷ ư?"
Hắn vẫn luôn nhớ đến từ sau khi nhìn thấy cuốn sách đó trong pháp bảo trữ vật của Thu tỷ, khi đó hắn còn mở ra xem.
“Không biết Thu Thiển đã đọc xong cuốn sách đó chưa, chắc là đọc xong rồi, dù sao bây giờ nàng cũng rất giống vợ hiền"
Nghĩ đến đây, Chu Tự liền mỉm cười, phải tranh thủ cho nàng làm mẹ đảm thôi.
Sau đó hắn lấy một cuốn tiểu thuyết ra đọc, còn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Chỉ một lúc sau, hắn đặt cuốn sách về chỗ cũ, cuốn sách này có độc. Cốt truyện đau khổ và báo thù, không phải thể loại hắn thích. Bỏ qua, bỏ qua. Cũng không biết Thu tỷ nhặt ở đâu về.
Đặt sách về chỗ cũ xong, Chu Tự đi ra ngoài, giúp Thu Thiển nấu ăn. Nhưng đi dạo một vòng cũng không nhìn thấy phòng bếp ở đâu. Sau đó hắn tỉnh ngộ ra, ở dưới tầng.
“Nhà Thu tỷ to thật"
Chu Tự không thể không bùi ngùi. Mình lớn đến từng này vẫn chưa từng đến biệt thự.
Ở tầng dưới, Chu Tự vừa đi xuống đã thấy Thu Thiển buộc tóc, đeo tạp dề vui vẻ xào rau.
“Thu tỷ, tám rưỡi rồi, ngươi còn chưa ăn cơm à?"
Hắn đi thẳng đến, suýt nữa quên mất bây giờ đã rất muộn rồi.
“Ta ở đây một mình cũng chẳng quan trọng ăn uống, dù sao ở đây cũng không có nguyên hiệu gì.
Nói xong Thu Thiển lấy ra một viên trân châu màu trắng nói:
“Đan dược này ẩn chứa linh khí, có thể khiến con người tạm thời không cần ăn"
“Ích Cốc đan hả?"
Chu Tự lập tức nổi hứng thú.
“Không phải"
Thu Thiển lắc đầu rồi lại nói:
“Nếu người cảm thấy vậy cũng được, nó hơi chua, cho nên Nguyệt tỷ không ăn, trừ phi không còn cách nào khác"
Đến bên cạnh Thu tỷ, Chu Tự nhận lấy đan dược, ngửi thử một cái, sau đó cất đi:
“Sau này khi Thu tỷ không ở bên cạnh, ta thử mùi vị xem sao?
“Đúng rồi, ta phơi quần áo ở ban công, ngươi rút vào giúp ta, sau đó để vào trong phòng ta ấy"
Thu Thiển đột nhiên nói.
Nghe vậy, Chu Tự đáp một tiếng rồi lên tầng cất quần áo. Sau đó hắn phát hiện đều là quần áo Thu tỷ, có cả quần áo trong lần ngoài.
“Màu xanh.."
Ngó nghiêng trái phải, sau khi chắc chắn không có ai, hắn mới bắt đầu thu quần áo. Cứ cảm thấy chạm vào quần áo nhỏ riêng tư này cũng hơi xấu hổ. Sau khi đặt chỗ quần áo này ở giữa, hắn mới bắt đầu tìm phòng của Thu tỷ.
Răng...rắc! Mở một phòng bên cạnh, phát hiện bên trong có đồ chơi Tiểu Hùng. Không cần suy nghĩ, phòng này là của Nguyệt tỷ. Sau đó hắn lại thử đi mở phòng bên cạnh, không mở được. Hắn đến căn phòng gần phòng của hắn, mở ra rất dễ dàng. Bên trong có mùi hương thơm mát, là mùi hương của Thu tỷ.
Hắn cất bước đi vào. Chăn giường là màu hồng phần, màu của thiếu nữ. Xung quanh bày một số bức ảnh, còn có một vào đồ chơi búp bê vải.
Trên mặt tường dán áp-phích, hình như là...Thu tỷ hồi nhỏ.
1103 chữ