Trong áp-phích là một cô gái mười bảy mười tám tuổi buộc chăn làm áo choàng, dẫm lên đồ chơi Tiểu Hùng với vẻ mặt đắc ý.
Nhìn kỹ lại thì đúng là Thu tỷ.
“Thật dễ thương Chu Tự bật cười, sau đó đặt quần áo lên giường. Do dự một lúc, hắn cảm thấy để quần áo thần bí đó vào trong tủ quần áo thì tốt hơn. Hắn tìm một lúc, mở từng cái ngăn kéo. Sau đó..nhìn thấy bên trong đều là loại quần áo này.
Về cảm quan thật quá kích thích, hắn lập tức xem xét xung quanh, muốn chắc chắn không có ai. Vừa nhìn thì đúng lúc thấy Thu tỷ đứng ở cửa với vẻ mặt cười xấu xa.
“Thu tỷ, ngươi nghe ta giải thích, không phải như ngươi nghĩ đâu.
Chu Tự vội nói.
Thu Thiển cười gật đầu:
“Ta hiểu"
Không, ngươi không hiểu, ta thực sự không có suy nghĩ khác. Ta chỉ cảm thấy để mấy đồ này trên giường thì không thích hợp thôi.
Hiếm có khi...
Chu Tự ngồi trước bàn ăn, nhìn ba món mặn một món canh mà Thu tỷ chuẩn bị. Sườn xào chua ngọt, thịt kho, khoai tây chua ngọt, canh trứng cà chua.
“Nguyệt tỷ không có ở đây, ăn hết được không?"
Chu Tự cầm bát đũa uống canh trước.
“Không ăn hết thì đợi ngày mai Nguyệt tỷ về, hâm nóng lại cho nàng ăn.
Thu Thiển không để ý nói.
“Có lý"
Chu Tự bừng tỉnh ngộ.
Nhìn đồ ăn trên bàn, Chu Tự lại bắt đầu giằng co trong lòng. Nghĩ lại thì cũng đã cầu hôn rồi, còn sợ cái gì. Sau đó hắn lấy ra một chai rượu vang nói:
“Thu tỷ muốn uống rượu không?"
Thu Thiển nhìn rượu vang rồi lại nhìn Chu Tự, nở nụ cười quỷ dị, dường như đang nói nàng đã nhìn thấu tất cả.
Điều này khiến Chu Tự hơi khó chịu, đang định bỏ cuộc giữa chừng, Thu Thiển liền gật đầu nói: “Vậy uống một chút đi"
Nghe vậy, Chu Tự thở phào nhẹ nhõm. Thử xem tửu lượng của Thu tỷ trước, nếu quá tốt thì ngày mai dùng rượu trắng. Rót rượu, Chu Tự thử một ngụm, mùi vị rất bình thường, rất khó uống. Hắn rất ít uống rượu, nhất thời lo lắng mình uống không lại Thu tỷ.
Biên Giới Thành.
Ba vị trưởng lão Đại Địa Thần Khuyển cứ nhìn cây bất tử như vậy, không biết phải nói gì mới tốt. Bọn chúng nhận được được tin, Chu Tự rời đi, không quan tâm đến sự trưởng thành của cây bất tử.
“Nếu hắn là người của nhà chúng ta, thì ta phải đánh gãy chân hắn mới được.
Xích Mông đau lòng nói.
“Cho nên nhà chúng ta không có loại người này?
Trái tim Bạch Bối đang nhỏ máu.
Cứ vậy mà bỏ qua sự trưởng thành của cây bất tử.
“Thật đáng tiếc, nhưng chỉ một ngàn năm thôi, cũng không lâu đâu, thời gian ta ra ngoài chơi cũng là một ngàn năm, bằng một cái là qua Thất Thiên không thèm để ý nói.
“Thất Thiên là con người à?"
Tô Thị đi đến trước Thất Thiên hỏi.
“Đương nhiên, ngươi có thể nghĩ rằng ta là cô bé, ta không phải động vật.
Thất Thiên chống nạnh nói.
“Tiếp sau đây cây bất tử sẽ phát triển bình thường phải không?"
Hàn Tô có chút tò mò hỏi. Thực ra nàng cũng muốn nếm thử mùi vị của cây bất tử. Không ăn được cũng không còn cách nào, ban đầu ngay cả cơ hội gặp mà bọn cũng không có, càng đừng nói là được ăn.
“Nói ra thì Chu Tự đi đâu thế nhỉ?"
Minh Nam Sở tò mò hỏi.
Hắn vừa hỏi, mọi người đều nhìn sang Tô Thị.
“Đi tìm Thu tỷ.
Tô Thị nói. Nàng nghe Nguyệt tỷ nói, chắc là không sai.
“Có chuyện gì gấp à?"
Hắc Uyên Đại Địa Thần Khuyển hỏi.
“Chắc hẳn không có chuyện gì, chỉ là muốn đi tìm thôi.
Tô Thị suy nghĩ nói.
Nàng thực sự cảm thấy không có chuyện gì.
“Thật tùy hứng"
Xích Mông cũng chỉ có thể cảm khái một câu. Nhưng Chu Tự cũng không để ý, bọn chúng cũng không nói được gì, chỉ cảm thấy khó chịu, thấy có thể nhìn thấy quả bất tử chín, cuối cùng lại phải đợi một ngàn năm.
Lúc này, ánh trăng đỏ rực đột nhiên bừng sáng lên rất nhiều.
"Ùm?"
Thất Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đám người Xích Mông lại nhìn về hướng thông đạo dưới lòng đất.
“Có quyền hạn đang sục sôi.
Bạch Bối lập tức nói.
“Xảy ra chuyện lớn rồi ư?"
Đại Địa Thần Khuyển từ nãy không nói gì vội hỏi.
“Là có quyền hạn đang cộng hưởng"
Hầu Trầm cũng cảm nhận được. Loại cộng hưởng này khiến hắn có chút sợ hãi.
Thất Thiên nhìn chằm chằm mặt trăng đỏ, cau chặt mày nói:
“Là có Thần Minh đang trở về, hơn nữa còn có liên quan đến quyền hạn của tòa thành này.
“Thần Minh liên quan trở về ư?”Hầu Trầm lập tức nói:
“Thần Thái Dương, Nữ Thần Bóng tối, Nữ Thần Đại Địa đều đã ngã xuống, về lý thuyết thì không phải họ. Như vậy chỉ còn lại Nữ Thần Băng Tuyết, Thần Gió Bão, Thần Ánh Sáng"
“Thần Minh trở về, cảm thấy sau này sẽ không được yên ổn lắm.
Xích Mông chau mày.
“Có liên quan gì đến chúng ta à?"
Tô Thi hỏi ngược lại. Họ đều là một đám đấu giả thất phẩm, Thần Minh trở về không có chút liên quan nào đến họ chứ nhỉ? Trừ phi giới tu chân lụi bại, nếu không họ vẫn sống cuộc sống của họ. Dù sao giới tu chân nhiều cao thủ như vậy, thế nào cũng không đến lượt họ.
“Vốn dĩ là không có chút liên quan nào đến các ngươi, nhưng chỉ cần các ngươi có liên quan đến tòa thành này, thì sẽ có liên quan. Tòa thành này ẩn chứa các loại quyền hạn, nơi này dường như là nơi mà tất cả Thần Minh đều muốn tranh đoạt. Bây giờ các ngươi cảm thấy có liên quan đến các ngươi không?"
Bạch Bối trưởng lão nhìn đám người Tô Thị nói.
Tô Thị:
"..."
Chu Tự đúng là biết hãm hại người khác.
1114 chữ