Họ không được lựa chọn, vì lựa chọn cái khác sẽ không có được cơ hội tăng cấp. Họ khác với tu chân giả, không phải tu luyện thì có thể trở nên mạnh hơn, buộc phải có quyền hạn tương ứng mới có thể mạnh hơn. Bình thường những thứ này đều nằm trong tay một số cường giả.
“Các ngươi đã đồng ý rồi, vậy ta bắt đầu nói kế hoạch hợp tác mới nhé Nhưng các ngươi không cần quá lo lắng, chờ các ngươi tăng cấp rồi bắt đầu là được.
Cánh tay ánh sáng cười nói.
“Kế hoạch gì?"
La Doanh hỏi.
“Có vị Thần Minh đang rất muốn trở về, không bao lâu nữa sẽ xuất hiện, việc các ngươi cần làm là sau khi tăng cấp, thì đợi hắn ở chỗ hắn quay về. Nói với hắn bây giờ giới tu chân rất nguy hiểm, bảo hắn có gắng đừng làm chuyện ngu ngốc.
Cánh tay ánh sáng nói.
“Chỉ vậy thôi hả?"
Lư Tân kinh ngạc.
“Chỉ vậy thôi ư?"
Cánh tay ánh sáng lập tức cảnh báo nói:
“Tư tưởng này của ngươi rất nguy hiểm, tiếp xúc với Thần Minh, kể cả là Thần Minh bị lụi bại rồi trở về cũng là một chuyện cực kỳ đáng sợ, không phải chỉ có vậy thôi như các ngươi nói đâu. Đối phương sẽ không trực tiếp ra tay với các ngươi, nhưng trong lúc đó nếu khiến hắn không vui, các ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Để báo đáp, ta sẽ cho các ngươi một loại quả, các ngươi chia ra ăn, có thể nhanh chóng hấp thụ quyền hạn. Thế nào?"
“Được"
Hai người gật đầu, đã không còn có lựa chọn nữa rồi, nhưng họ hơi nghi ngờ:
“Mục đích của ngươi là gì?"
“Việc này ta không thể nói ra, hy vọng các ngươi có thể sống sốt, hy vọng sẽ được hợp tác lần sau"
Nói xong cánh tay ánh sáng biến mất tại chỗ.
Lư Tân và La Doanh quay sang nhìn nhau rồi tách nhau ra. Họ phải tiến hành đột phá. Còn về chuyện của cánh tay ánh sáng thì họ bất lực. Cuối cùng đối phương cũng là tòng thần của vị Thần Minh đó, đến nay không có cách nào để biết, chỉ biết là cánh tay ánh sáng đang chuẩn bị cho sự trở về của Thần Minh.
Tuy có một số tòng thần không thèm ngó đến cánh tay ánh sáng, nhưng cánh tay ánh sáng có cách có thể hợp tác với những người này.
Hiếm khi. Cánh tay ánh sáng xuất hiện ở Thập Nhị Minh Linh Môn, vừa hay hắn nhìn thấy vợ chồng Tần Văn Thành đi ngang qua từ chỗ cách đó không xa. Họ sống ở ngọn núi này. Một dãy núi nhỏ bé trong chi chính Thập Nhị Minh Linh Môn. “Nghe Âm Túc nói, bây giờ công việc của họ rất bận, hình như là bị dồn lại từ trước đó.
Thượng Quan Hồng Anh nhẹ giọng cười nói.
Trong mắt nàng tràn đầy hạnh phúc.
“Chúng ta cũng phải làm rất nhiều việc, đúng rồi.
Tần Văn Thành đột nhiên nhỏ giọng nói:
“Sinh con gái hay con trai tốt hơn?"
Thượng Quan Hồng Anh cúi đầu tỏ vẻ mặt thẹn thùng:
“Chuyện này, chuyện này chẳng phải tùy ngươi ư?"
Hai người cùng cười đi lên núi.
Đợi họ rời đi, cánh tay ánh sáng ngưng tụ ra một một người đàn ông to bằng ngón tay cái. Hắn vung tay lên, mặt đất xung quanh bắt đầu không ngừng biến hóa. Cuối cùng lại trở về bình thường.
“Không có, xem ra bị người đó mang đi rồi, tiếc thật” Người đàn ông thở dài một tiếng, có tính toán mới:
“Loài người này rất dễ làm hỏng việc của ta, dạo này không thể chạm mặt với hắn. Truyền tin đi để những người khác xử lý hắn, sẽ có người không bỏ qua cho Vĩnh Ám Chi Nhẫn và Lê Minh Chi Kiếm Cuối cùng, hắn biến mất tại chỗ.
“Nào, Thu tỷ, thêm chén nữa đi"
Chu Tự tiếp tục rót rượu cho Thu tỷ. Hắn cũng uống, cảm giác bây giờ tửu lượng của mình vẫn được. Đến bây giờ vẫn chưa có phản ứng gì. Ngược lại là Thu tỷ đã hơi đỏ mặt. Thu Thiển nhìn chén rượu, sau đó nhìn phía Chu Tự, nói:
“Hay là ta uống một chén, ngươi uống ba chén đi?"
Chu Tự:
"..."
Nhiều quá rồi đấy? Nhưng cắn răng thì vẫn có thể.
Sau khi đồng ý, Thu Thiển nheo mắt, một tay chống cằm, cười xấu xa. Ba chén xuống bụng, Chu Tự ăn chút đồ ăn để nén cái bụng xuống.
Sau đó tiếp tục rót rượu. Hết chai này đến chai khác.
“Ngươi...đã mua bao nhiêu chai?"
Thu Thiển thở một hơi, có chút tò mò hỏi.
Sau đó Chu Tự nhìn thấy ánh mắt Thu tỷ hơi mơ màng, không có tinh thần. Nàng sắp say rồi ư?
“Chỉ bốn chai"
Nói xong Chu Tự mở chai thứ tư. Khi hắn lại uống tiếp ba chén thì cảm thấy hơi chóng mặt, khi nhìn lên mặt bàn, ba món mặn một canh đã biến thành sáu món mặn hai món canh. Xong đời, sắp say rồi.
Chu Tự kinh hãi trong lòng, nhưng vẫn cố gắng rót rượu cho Thu tỷ. Lần này coi như chỉ thử tửu lượng của Thu tỷ, hôm khác chuốc nàng say. Hắn cứ như vậy nhìn Thu tỷ uống hả hê một chén. Khi Thu tỷ đặt chén xuống, liền ợ mạnh một cái, điều này khiến nàng ngại ngùng cúi đầu.
Sau đó bành một tiếng, Thu tỷ nằm bò lên mặt bàn.
Chu Tự:
Gục....gục rồi?
Hắn vội đứng lên muốn qua xem sao, nhưng vừa đứng lên thì cảm thấy mặt đất đang rung chuyển, bụng khó chịu có cảm giác buồn nôn. Mình cũng say ghê ghớm như vậy ư? Trong lúc thắc mắc, hắn đi đến bên Thu tỷ lắc vài cái, nói theo bản năng:
“Dậy đi, uống tiếp nào"
Vừa nói ra, Chu Tự lại thộn mặt, tại sao mình lại nói thế nhỉ? Nhưng phát hiện Thu tỷ không dậy, hắn liền cúi người xuống bé Thu tỷ. Hương thơm mát tràn vào mũi khiến hắn cẩn thận theo bản năng, chỉ sợ va đập vào người trong lòng.
Sau đó hắn lảo đảo bước đi bế Thu tỷ lên tầng.
1081 chữ