Trong lúc đi lên tầng, hắn suy nghĩ, chốc nữa đặt Thu tỷ lên giường, có cần cởi quần áo cho Thu tỷ không, dù sao mặc quần áo bình thường đi ngủ rất không thoải mái. Sau đó nhân tiện nhìn...haha...Nghĩ vậy hắn còn bật cười. Điều này khiến Chu Tự cảm thấy sao mình hơi kỳ lạ...Rõ ràng cảm thấy đầu óc mình rất tỉnh táo.
Lảo đảo loạng choạng một hồi, hắn mới đến được phòng của Thu tỷ, sau đó nhẹ nhàng đặt Thu tỷ xuống. Hắn mệt đến mức ngồi bệt ngay xuống đất nghỉ ngơi.
Lúc này vừa hay hắn mặt đối mặt với Thu Thiển ở trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi đỏ mê hoặc khiến Chu Tự chạm vào theo bản năng.
Hai đôi môi quấn lấy nhau.
“Mằn mặn"
Chu Tự liếm bờ môi cảm thấy có mùi vị của đồ ăn. Không tốt.
Lúc này Thu Thiển khẽ giật mí mắt, lim dim và mơ màng nhìn Chu Tự. Nhìn dáng vẻ Thu tỷ mở mắt, Chu Tự ngược lại cảm giác động lòng, hắn lại ghé vào lần nữa, hồi lâu sau mới buông ra.
Sau đó hắn đặt tay lên hông Thu Thiển, rồi cả người từ từ đứng lên. Nhìn dáng vẻ mơ màng của Thu tỷ, không biết Chu Tự lấy dũng khí ở đâu ra, nhẹ giọng nói:
“Thu tỷ, ta không khách sáo nữa nhé.
Thu Thiển nhìn chằm chằm Chu Tự, khẽ nhắm mắt. Thấy vậy Chu Tự không còn do dự, cả người đè lên người Thu Thiển.
Sau đó...Bộ quần áo này cởi thế nào nhỉ? Khuy quần ở đâu nhỉ? Tại sao mà Thu tỷ mặc phức tạp thế? Đợi quần đi quần lại những thứ này xong, Chu Tự phát hiện mình đã không biết đường nữa rồi. Nhưng hắn có thể cảm thấy cơ thể Thu Thiển hơi cứng đờ, hình như đang kiềm chế sự khó chịu. Cuối cũng vẫn tìm được đường.
Giày vò đến nửa đêm, phần lớn thời gian đều là lăn qua lăn lại lung tung.
Sau đó hắn mơ hồ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Chu Tự tỉnh táo lại, đột nhiên mở to mắt. Hắn cảm giác tối qua mình đã nằm mơ, mơ thấy ngủ cùng Thu tỷ.
Giấc mộng này thực sự khiến người ta khó mà tin nổi. Vì bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ toàn bộ quá trình, thậm chí nhớ rõ thân hình của Thu tỷ, và vẻ mặt bất an của nàng. Rất đáng sợ. Thế mà lại ra tay với Thu tỷ một các hoàn hảo như vậy.
Sau đó hắn lập tức nhìn sang bên cạnh, phát hiện Thu tỷ đã trốn trong chăn, chỉ hở ra đôi mắt lén nhìn hắn. Chu Tự lập tức lật cái chăn đắp trên người mình theo bản năng, sau đó buông xuống với vẻ mắt kinh sợ. Khi hắn định lên tiếng giải thích, Thu Thiển lại từ từ co lại vào trong chăn. Trong lúc nghi hoặc, lại cảm thấy Thu tỷ dùng ngón tay dí vào eo của hắn rồi khẽ nói:
“Vào đi"
Nghe vậy, Chu Tự cũng co vào trong chăn. Nhờ ánh sáng, lại nhìn thấy bộ ngực nhức mắt của Thu tỷ lần nữa. Thì ra không phải là mơ.
Thu Thiển lập tức lấy chăn che đi, sau đó nhẹ giọng xấu hổ nói:
“Chuyện tối qua...ngươi, ngươi thử lại xem.
Cứ tưởng rằng Thu tỷ sẽ trách tội hắn, không ngờ nàng lại nói vậy. Nhưng rất nhanh hắn nhớ ra hình như tối qua không đóng cửa, lập tức lén nhìn một cái, phát hiện cửa đã đóng. Tối qua đã đóng rồi ư?
Lúc này Thu tỷ lại nhẹ nhàng dí vào eo của hắn.
Ban ngày ban mặt...Chu Tự đành phải lặng lẽ chui vào trong chăn.
Cây bất tử có thể an nghỉ rồi.
Ban ngày Chu Tự giúp Thu Thiển quét dọn vệ sinh. Bước ra từ trong sự dịu dàng, hắn liền rơi vào các kiểu bối rối. Qua một hồi xúc động, bắt đầu suy nghĩ đến cuộc đời.
Con người thật kỳ lạ.
Hắn đang nghĩ liệu Thu tỷ có mang thai hay không, nếu mang thai thì chẳng phải mình sắp làm cha rồi ư? Vậy phải làm thế nào? Một người lương tháng chỉ có bốn ngàn như mình, liệu có nuôi được con cái không? Vừa mới tốt nghiệp đã sắp bắt đầu nuôi con rồi sao? Hắn không thể chấp nhận.
Biên Giới Thành còn có rất nhiều việc, nếu lại mang theo một cái đuôi, chẳng phải rất khó xử lý ư? Nếu không có tiền, liệu có phải về kế thừa quán cơm của cha mẹ không? Tóm lại, hắn suy nghĩ rất hỗn loạn. Vừa lo lắng vừa mong chờ.
Nghĩ như vậy, hình như độc thân cũng rất tốt, không cần phải chịu trách nhiệm. Chu Tự phát hiện mình có tố chất của đàn ông cặn bã, nhưng đáng tiếc hắn không thể làm những việc này. Ai bảo Thu tỷ tốt đến mức quá đáng chứ? Tuy nàng thù dai.
Sau đó hắn nhìn chằm chằm sàn nhà trước mặt, nói với người phía sau: “Tại sao Thu tỷ không dùng đặc hiệu để tẩy rửa? Không phải sẽ nhanh hơn à?"
“Sư phụ không cho, nói rửa bằng tay sẽ giản dị hơn, cái gì cũng dùng thuật pháp rất dễ đánh mất chân tâm.
Thu Thiển lau cửa sổ nói. Nàng mặc váy dài, buộc tóc, ngự kiếm trên không trung. Chu Tự cũng không hiểu sư phụ Thu tỷ suy nghĩ thế nào. Hắn cũng chỉ đành lau rửa theo. Nếu là nhà mình thì thực ra cũng không có gì, nhưng nhà Thu tỷ quá rộng. Cũng may hắn có lòng kiên nhẫn. Nhưng phải nhờ tam lão bản giúp xin nghỉ phép một ngày.
Nhìn ban công, Chu Tự phát hiện Thu tỷ không mang chăn đi giặt Lúc ngủ dạy hắn sợ giật mình, tối qua cũng không phát hiện ra vết máu. Cho nên, tối qua rốt cuộc là ai đã đóng cửa.
“Thu tỷ, tối qua ngươi dậy đóng cửa à?"
Chu Tự đột nhiên hỏi.
"Ha?"
Thu Thiển lộ ra nụ cười xấu xa nói:
“Ngươi lại thích kiểu đó hả?"
Chu Tự:
"??"