Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 83: Chẳng Có Tác Dụng Gì




Hàn Tô và Tô Thi cũng định khuyên một chút, trong cơ duyên chi địa, rất nhiều người đều muốn thử mạo hiểm một lần, ai cũng mang tâm lý ăn may.

Khi các nàng còn đang nghĩ kỹ lí do thoái thác, Chu Tự đã đồng ý ngay:

"Vậy ta rời đi trước."

Cuối cùng, ba người cứ như vậy nhìn Chu Tự bước ra màn sáng, rời khỏi cơ duyên chi địa.

"Cảm giác có gì đó không thích hợp."

Hàn Tô nhíu mày.

Tên đó quá quả quyết, không chút lưu luyến nào.

"Sẽ không lại đi vào từ chỗ khác chứ? Vào lần thứ hai sẽ không có quyền ưu tiên nữa, chuyện này ta nhớ hôm trước đã nói với hắn rồi."

Minh Nam Sở cũng cảm thấy không bình thường lắm.

"Cũng có thể là hắn tự mình thông suốt? Trong nhà còn có vị hôn thê, đương nhiên phải quan tâm đến an nguy của mình."

Tô Thi cảm thấy chẳng có vấn đề gì hết.

"Cũng không phải là ai cũng giống như ngươi biết mình rất vô dụng."

Minh Nam Sở châm chọc, sau đó nói tiếp:

"Huống chi Chu Tự ưu tú lạ thường."

"Có lẽ không cần quá lo lắng, nhìn hắn không giống người lỗ mãng."

Hàn Tô nói.

Sau đó ba người đều không quá để tâm nữa, chỉ cần có chút đầu óc, hẳn phải biết nơi này rất nguy hiểm.

Vài ngày trước vì muốn cho Chu Tự biết chênh lệch giữa nhập phẩm và không nhập phẩm, họ còn đặc biệt diễn tập cho hắn xem.

Còn nói cho hắn biết sự chênh lệch giữa bát phẩm cùng cửu phẩm.

Mà đến cơ duyên chi địa đều là bát phẩm trở lên.

Nên, mức độ nguy hiểm dùng đầu gối cũng có thể hiểu.

Chu Tự đổi một chỗ khác, lần nữa đứng trước màn sáng.

Không vội đi vào, mà đứng tại chỗ ăn táo, chủ yếu là sợ bây giờ mà vào sẽ đụng phải ba vị lão bản.

Vậy sẽ lúng túng lắm.

Đại khái mười phút sau, hắn mới để tay tại lên màn sáng, không có quyền ưu tiên thì không có quyền ưu tiên, hắn không thèm để ý.

Lần này tới để thử đặc hiệu, vừa vặn có thể thử với cảnh cửa này.

Rất nhanh đầu chó lần nữa xuất hiện, giống hệt một cái emoji.

Cửa cũng theo đó ngưng tụ.

Một lát sau, Chu Tự có chút kinh ngạc đứng trong rừng cây.

"Vậy là lại tiến vào rồi?"

Lần này hắn tới còn là rừng cây, mới nãy là ngoài bìa rừng, lần này chính là trong rừng cây, phía trước còn có một ngọn núi cao.

Mọi người đều biết, đi đỉnh núi có lẽ là có thể tìm thấy cơ duyên.

"Có vẻ như khoảng cách hơi xa, vậy vừa diệt dã thú vừa qua đó vậy."

Nói rồi trên tay Chu Tự xuất hiện ngọn lửa, đã đến lúc thả đặc hiệu rồi.

Nhìn ngọn lửa nhảy nhót trong lòng bàn tay, hắn nghĩ tới Bách Thức Quỷ Thiêu, cái này cũng rất phù hợp.

Lúc trước hắn đã từng nhìn thấy những đặc hiệu đó, cũng quan sát thực tế tại phòng trò chơi, võ học phải tập hợp trăm nhà, nếu như có người không nói võ đức, chỉ biết dùng kỹ năng, đó không phải công phu quyền cước.

Hắn không học được.

Hôm nay cũng coi như học được rồi.

Mỗi tội đi hồi lâu, nội tâm kích động của Chu Tự cũng nguội dần, sau đó chán nản.

Hắn đi lâu như vậy, vì sao một con dã thú cũng không nhìn thấy?

"Không phải tam lão bản nói cơ duyên chi địa có rất nhiều dã thú sao? Lời tam lão bản nói ra không thể tin, quả nhiên chẳng có tác dụng gì cả."

Cuối cùng hắn chỉ có thể đi vè phía ngọn núi, hy vọng có thể nhìn thấy một ít dã thú.

Về phần cơ duyên…Hắn không ham, cứ tùy duyên đi.

Những thứ kia là Nguyệt tỷ các nàng theo đuổi, hắn không mơ tới được.

Đằng sau màn sáng lối vào cơ duyên chi địa.

Ở một nơi tất cả mọi người đều không thấy được có một con chó ba đầu đang nằm rạp trên mặt đất, nó nhìn vào bên trong cơ duyên chi địa, trong mắt có chút hứng thú.

"Gia nhất định có thể hiểu được tâm ý của ta, tới gần trung tâm của cơ duyên chi địa, chung quanh lại còn không có yêu thú quấy rầy, có thể khiến cho gia một đường thông suốt."

Đại Địa Thần Khuyển cảm thấy lần này mình đã lập công, gia nhìn thấy nó cũng sẽ không động thủ với nó.

Như vậy là nó có thể nghênh ngang đi lại ở chỗ này cũng không có nguy hiểm gì.

Những người khác muốn đi vào nó cũng không cố ý ngăn cản, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng như vậy.

Nó là một con Thần Khuyển có đạo đức, sẽ không cố ý ngăn cản người tiến vào, cũng sẽ không tùy tiện tạo điều kiện.

Dù sao cũng chưa có ý chỉ của gia.

Lúc này khí tức đại địa không ngừng bao trùm trên người nó , khiến nó trở lên bất phàm.

Có đại địa bảo hộ, có thể uy hiếp rất nhiều thứ, cũng có thể bảo vệ nó tránh khỏi phần lớn công kích.

Nhưng mà…Thứ này không thể ngăn được nắm đấm của gia, quá kinh khủng.

Nghĩ tới chuyện đêm hôm đó, Đại Địa Thần Khuyển lại rùng mình.

Vẫn may tất thảy đều qua rồi.

Bây giờ cứ an tâm trông coi cửa vào cơ duyên chi địa là đủ.

Bên trong không cần quan tâm, gia sẽ áp chế tất cả.

Nó không cần phải đi nữa.