"Ngươi biết đây là cái gì không?"
Hình Ngọ hỏi.
"Linh quả à?" Đông Húc nói với vẻ không chắc chắn.
"Đúng là linh quả, ngươi ăn thử xem mùi vị ra sao?"
Hình Ngọ cầm một quả lên rồi bắt dầu ăn.
Đông Húc không hiểu cho lắm nhưng cũng đành mở miệng ra cắn một miếng.
"Đừng ngừng, ăn tiếp đi, ăn hết nó"
Hình Ngọ nhắc nhở.
Một lát sau, Đông Húc đã ăn hết quả Bất Tử.
Vừa ăn xong hắn đã cảm thấy trong thể nội có thứ gì đó đang bộc phát.
Ngay sau đó cơ thể của hắn bị sinh cơ vô tận bao trùm, hắn cảm giác được lực lượng cả người đều đang bị sinh cơ điều động.
Tuổi thọ của hắn trở nên dài hơn bằng một tốc độ mà mắt thường cũng có thể quan sát được.
Điều này...
Không chỉ có thế, Đông Húc còn phát hiện một số vết thương ẩn đều đã được chữa lành trong giây phút đó, dường như nhận được sinh mệnh mới.
Đây là bảo vật nghịch thiên gì vậy? Thế mà hắn có thể tùy tiện mang nó theo chạy khắp tu chân giới? Như thế chẳng khác nào cầm một cục tiền trong tay rồi chạy lung tung khắp nơi chứ? Đáng sợ quá. Nhưng mà...Đông Húc cũng cảm thấy mình vừa nhận được cơ duyên mà mình tha thiết ước mong. "Mau ngồi xuống hấp thu đi, đây chính là quả của cây Bất Tử, cơ duyên của ngươi không tệ đâu. Nể mặt khả năng ngự kiếm của ngươi mà ta sẽ lập một lớp phòng hộ cho ngươi, không ai có thể quấy rầy ngươi được. Hình Ngọ có lòng tốt nhắc nhở, sau đó cầm lấy bốn quả Bất Tử trở về.
Mà Đông Húc cũng cảm nhận được quanh người mình có thêm một lớp phòng hộ, che khuất cả bầu trời. Hắn chưa từng thấy lớp phòng hộ nào mạnh như thế bao giờ.
Đông Húc sững cả người, mấy người này là ai mà đáng sợ vậy chứ?
Quả nhiên, đã leo lên chiếc thuyền này thì ai cũng có thể gặp được.
Sống hay chết đều là chuyện may rủi.
Sự tin tưởng của hai người kia chính là nặng nề như thế đó.
Hình Ngọ quay về Quan Hà Phong.
"Sư phụ, sư nương, sư đệ gửi quả Bất Tử tới"
Hắn lấy ra ba quả rồi nói:
"Tổng cộng có ba quả, có lẽ là sư phụ một viên, sư nương một viên, viên còn lại chia cho ta và sư muội. Nhưng ta thấy thân thể sư muội không tốt, chia cho nàng nhiều hơn một chút vậy"
Hình Ngọ vừa dứt lời.
Mãn Giang Hồng nhìn chằm chằm sư huynh của mình một lúc lâu, nàng ho nhẹ hai tiếng rồi nói:
"Sư huynh, vừa rồi ta đã hỏi sư đệ, hắn nói gửi bốn quả Hình Ngọ:
"..."
Hồ Nhàn Nhã.
"Bạch Tử Tiên Tử đợi một chút, lát nữa có người giao hàng do Chu đạo hữu gửi tới xong thì ta sẽ đưa ngươi về."
Thượng Quan Hà nói với Bạch Tử Tiên Tử ngồi ở phía đối diện.
"Ừ."
Bạch Tử gật đầu, nàng cũng muốn trở về chuẩn bị một vài thứ.
Gần đây đi khắp nơi, khả năng nấu nướng cũng có chút tiến bộ.
Vấn đề tu vi cũng đã được giải quyết một cách dễ dàng, cũng nên bế quan một phen rồi.
"Ngươi tính đi tới đâu nữa?"
Bạch Tử hỏi.
"Đại khái là đi tìm Tiêu huynh một phen, sau đó lại xem bên hắn có linh thú gì không"
Thượng Quan Hà thở dài một tiếng rồi nói:
"Không biết phải đi tới đâu mới có thể tìm thấy thần thú"
"Ngươi đã may mắn hơn rất nhiều người rồi, ngươi tiếp xúc với rất nhiều thần thú. Trong Thập Nhị Minh Linh Môn, có rất nhiều người còn chưa thấy thần thú bao giờ. Trước đó không lâu ngươi nhìn thấy Thập Vạn"
Bạch Tử Tiên Tử cười nói.
Cảm giác gần ngay trước mắt mà lại không với tới được khiến Thượng Quan Hà rất đau khổ.
Bạch Tử cũng rất thích nghe ngóng.
Nhất là con ấu thú kia, rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng hắn vẫn không có cách nào cả.
"Có đôi khi chuyện này còn tuyệt vọng hơn là không gặp được.
Thượng Quan Hà tỏ vẻ bất lực, hắn nói.
Bọn hắn đi trên đường, chuẩn bị rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào.
"Đúng rồi, Chu đạo hữu gửi thứ gì tới đây vậy?"
Bạch Tử hỏi.
"Cụ thể thì ta không biết, nhưng hắn nói hai chúng ta mỗi người một cái"
Thượng Quan Hà suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nếu ngươi thích thì đến lúc đó ta cũng tặng cho ngươi. Dù sao rất ít khi ta cần thứ gì đó"
Bạch Tử nhìn chằm chằm Thượng Quan Hà, cuối cùng nàng lắc đầu thở dài:
"Có đôi khi ta cũng không xác định được đến cùng ngươi có cố ý hay không nữa.
"Chuyện gì cơ?"
Vẻ mặt Thượng Quan Hà vô cùng nghi hoặc. "Không có gì"
Bạch Tử lắc đầu đáp.
Một lát sau, người giao hàng tìm tới Thượng Quan Hà.
Bọn hắn kiểm hàng, lại là hai hạt châu. Trong hai hạt châu có hai mô hình thú nuôi.
"Mô hình thần thú ư?"
Thượng Quan Hà nhìn mô hình bên trong rồi nói:
"Cũng giống thật đấy nhỉ?"
"Mở ra xem là biết ngay ấy mà."
Bạch Tử cầm hạt châu chứa chim đại bàng lên rồi tùy tiện bóp một cái.
Sau đó hạt châu vỡ vụn, chim đại bàng to khoảng lòng bàn tay rơi xuống trên tay nàng.
Lúc này nó đang run rẩy đôi cánh, nhìn Bạch Tử bằng đôi mắt tội nghiệp.
Điều này khiến Bạch Tử ngỡ ngàng.
Còn...còn sống ư?
Lúc này Thượng Quan Hà cũng mở hạt châu ra, hắn phát hiện con khỉ trong đó cũng còn sống, cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt rất đáng thương.
"Đây là Bách Chiến Linh Hầu ư? Lại còn là ấu thú?"
Thượng Quan Hà kinh ngạc mà không khép miệng lại được:
"Ấu thần thú? Lại còn là thần thú hiếm?"
"Thần thú ư?"
Bạch Tử tìm cho chim đại bàng thứ gì đó để ăn rồi nói:
"Vậy con này của ta là gì?"
"Kim Sí Đại Bằng đó, trời ơi. Để ta nuôi, để ta nuôi cho"
Thượng Quan Hà kích động nói.
"Ta phải trở về bế quan1116 chữ