Thượng Quan Hà nghe vậy thì tỉnh ngộ, hắn nhìn chằm chằm Bạch Tử rồi nói:
"Nếu sau này có hành động gì thì chúng ta đi cùng nhau nhé?"
"Ha?"
Bạch Tử thắc mắc.
"Như thế thì có gửi thần thú tới đều sẽ là hai con"
Thượng Quan Hà nói một cách chân thành.
Bạch Tử:
"Chỉ vì điều này thôi à?"
"Nếu không thì sao?"
Thượng Quan Hà đáp lại.
"Nhưng gần đây ta đang nghĩ tới chuyện lập gia đình.
Bạch Tử nói.
"Chuyện này.."
Thượng Quan Hà nhíu mày, hắn nói:
"Đúng là một vấn đề lớn"
Bạch Tử:
Nàng chỉ biết lắc đầu thở dài, cũng không nói thêm gì.
Đối phương như thế mới là điều bình thường.
Ngày tiếp theo.
Thứ năm, ngày 24 tháng 2.
Chu Tự tỉnh lại từ trong tu luyện.
Mấy ngày nay, lúc hắn tu luyện đều có cảm giác Đại Chu Thiên Kinh vận chuyển rất nhanh. Dưới sự trợ giúp của bốn hạt giống quyền hành thì tiến độ tăng như bay vậy.
Chu Tự nói với Chu Ngưng Nguyệt, vài ngày nữa là được hai ngôi sao rồi.
Trước kia Chu Ngưng Nguyệt còn muốn ném đồ tốt vào trận pháp của hắn để đề cao tốc độ tu luyện cho Chu Tự.
Nhưng sau khi nghe được câu này thì nàng lại im lặng cất mấy thứ đó vào.
Nhưng lại bị Thu Thiển giành lấy rồi ném vào trận pháp của Chu Tự.
"Ta cảm thấy có ném vào cũng chỉ lãng phí mà thôi"
Chu Ngưng Nguyệt nói thế.
"Ngươi cũng không ăn, để đó cũng chẳng có tác dụng gì.
Thu Thiển phản bác lại như thế.
Sau đó nàng bắt đầu ném rất nhiều thứ vào trận pháp.
Chu Tự phát hiện hóa ra trận pháp mình tu luyện có nhiều thứ tốt như thế, cũng đều lấy từ trong túi Nguyệt tỷ ra cả.
Khó mà tưởng tượng được trong ba lô nhỏ của nàng đến cùng có bao nhiêu đồ tốt.
"Chào buổi sáng, bây giờ là sáu giờ hai mươi sáu phút, trời trong xanh. Hôm nay ngươi dậy hơi sớm rồi"
Giọng nói của Thu Thiển vang lên.
Lúc này nàng đang mặc quần dài và áo len, vẫn chẳng hề để lộ chút gì ra ngoài.
"Thu tỷ, dạo này ngươi lạnh lắm à?"
Chu Tự hỏi nàng.
Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi, từ khi bị Chu Ngưng Nguyệt bắt gặp lúc nửa đêm tới giờ Thu Thiển luôn ăn mặc kín đáo, không hở dù chỉ một khoảng lưng.
Lúc tắm rửa xong ra cho hắn sấy tóc cũng ăn mặc rất nghiêm chỉnh.
Thu Thiển nghe vậy thì kéo vai áo len, dường như sắp để lộ cả bả vai ra ngoài.
"Hả, ngươi muốn nhìn à?"
Chu Tự lắc đầu, chỉ là đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mép áo len đang dần tụt xuống.
Chỉ là rất nhanh sau đó áo len đã dừng lại, Thu Thiền đứng dậy rồi nói:
"Ăn sáng thôi"
Chu Tự:
"..."
Hắn đứng dậy mà mất hết cả hứng.
Chỉ là lúc này đột nhiên Thu Thiển lại dựa gần vào hắn, sau đó thì thầm bên tai hắn:
"Vì sao ngươi không tự mình ra tay chứ? Ta chính là vật tư hữu của ngươi mà, không phải ngươi ra tay là có thể nhìn thấy rồi sao?"
Chu Tự nghe vậy thì sững người.
Lúc này Thu Thiển lại nói tiếp:
"Có muốn kéo áo len của ta một chút không? Nói không chừng có thể kéo tới vị trí ngực đó"
Chu Tự kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm Thu Thiển mà rơi vào lưỡng lự giằng co.
Tay của hắn đụng phải áo len của Thu tỷ trong vô thức.
"A."
Thu Thiển nhìn chằm chằm bàn tay của Chu Tự rồi nở nụ cười xấu xa, nàng nói:
"Không ngờ rằng ngươi lại là người như vậy"
Chu Tự nghe vậy thì lại vội vàng buông tay ra, hắn giải thích:
"Thu tỷ ngươi hiểu nhầm rồi"
"Ta hiểu mà, đây là chuyện bình thường"
Thu Thiển tỏ vẻ mình hiểu hết.
Là ngươi quyến rũ ta mà, Chu Tự cảm thấy bản thân bị oan.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Thu Thiển đã dựa vào gần Chu Tự một lần nữa, nàng nói với vẻ ngượng ngùng:
"Những chuyện thế này đương nhiên phải làm vào buổi tối, hoặc là lúc trong nhà không có ai chứ"
Nàng nói xong thì hôn vào mặt Chu Tự một cái, sau đó vui vẻ đi chuẩn bị bữa sáng.
Chu Tự nhìn Thu tỷ rời đi mà thở dài một hơi.
Yêu Nữ Ma Đạo, làm loạn đạo tâm ta.
Không thể giữ lại được.
"Sắp trễ rồi đó, không đánh răng đi à?"
"Ùm."
Chu Tự vội vàng đáp lời.
Nhưng hắn suy nghĩ một chút thì phát hiện còn chưa tới bảy giờ, sao mà trễ được chứ?
Chẳng qua Chu Tự đang suy nghĩ một chuyện, nếu lần sau Thu tỷ mặc váy, cũng để hắn vén lên, thì hắn nên vén hay vén đây?"
Không phù hợp với thiếu nhi, không phù hợp với thiếu nhi.
Hơn bảy giờ, Chu Tự đi ra ngoài đi làm.
Hôm nay là ngày sư tỷ của nhị lão bản tới.
Phải hỏi chuyện chụp ảnh cưới cho kỹ càng mới được.
Chu Tự đã chuẩn bị xong tiền rồi, chỉ cần hỏi rõ là có thể nói chuyện vui này cho Thu Thiển biết.
Bến xe Thanh thành, một thiếu nữ đeo kính mắt có vẻ tri thức bước xuống xe.
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời le lói trên cao mà cảm thán:
"Thời tiết Thanh thành lạnh thật đấy"
Mái tóc đen của nàng búi cầu kỳ, mặc váy dài ngắn tay.
Nàng cảm thấy hôm nay mình mặc hơi ít nên khoác thêm một áo khoác bên ngoài.
Như thế mới cảm thấy tạm ổn.
Nàng nhìn ánh mắt người qua đường thỉnh thoảng truyền đến mà cũng không thèm để ý, cứ thế đi thẳng ra ngoài.
"Tên nhóc Minh Nam Sở này gọi ta tới đây, mà còn chẳng ra bến xe đón, nghèo không còn gì để nói. "Nhưng cũng không sao, để xem ta chặt chém các ngươi như thế nào. Dám phản kháng thì đánh Minh Nam Sở, giết gà dọa khỉ, dù sao đối phương là tu chân giả, cũng không thể nào đánh mất mặt mũi mà cò kè mặc cả với ta"
Gia Cát Du cười tươi roi rói.
1073 chữ