Nàng đã nghĩ tới việc nên xài khoản tiền thù lao đó thế nào.
"Nói mới nhớ, Minh Nam Sở và tiểu nha đầu Hàn Tô kia cùng nhau chạy đến đây, nhiều năm trôi qua rồi mối quan hệ giữa hai người bọn họ có tiến triển không nhỉ?"
"Hắn nói là bằng hữu, đừng nói là chính hắn nhé?"
Gia Cát Du nghĩ tới đây thì đã rất kích động.
Chuyện thú vị như thế này đương nhiên rất được hoan nghênh, chỉ là sau đó nàng lại trở nên lo lắng.
"Có khi nào đã có cả hài tử rồi không? Đừng nói là hắn lừa ta qua đây để đòi tiền mừng nhé?"
"Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể thế được, đạo lữ đâu có vui bằng trò chơi chứ?" "Minh Nam Sở sẽ không phản bội tông môn đâu. Hàn Tô có xinh đẹp hơn nữa cũng không có tác dụng Thư viện Đông Lâm.
Chu Tự đang ngồi ở quầy hàng, chuyện đầu tiên hắn làm là hoàn toàn xong công việc hôm nay.
Lát nữa còn phải bàn với sư tỷ của nhị lão bản về giá chụp ảnh cô dâu.
Trong tiệm sách, gần như chỉ mình hắn là nhân viên cần cù, chăm chỉ.
Tam lão bản và đại lão bản sẽ làm chút chuyện.
Nhị lão bản và tam lão bản làm việc đều không rõ ràng.
Tam lão bản là người hay báo tăng ca cũng sai.
À, có lẽ là do Hàn Tô và Minh Nam Sở cố ý sắp xếp.
"Sư tỷ của ngươi bao giờ tới?"
Chu Tự đọc tiểu thuyết, hỏi nhị lão bản đang vắt chân ngồi bên cạnh.
"Nàng nói tới bến xe rồi, đang tới chỗ này, ta bảo nàng trực tiếp bắt xe tới đây, khách hàng lớn sẽ trả số tiền này cho nàng"
Minh Nam Sở nói.
Chu Tự:
Thanh toán thì thanh toán vậy, nhiều lắm thì cũng mất có ba mươi tệ, hắn trả được.
Chỉ cần giá chụp ảnh cô dâu mặc cả thành năm, sáu ngàn, hắn sẽ kiếm bộn, không lỗ.
Với cả đối phương cũng là tu chân giả, càng tiện hơn.
Cần vài đặc hiệu, cũng có thể cộng trực tiếp vào.
Có điều dùng đặc hiệu chụp ảnh cô dâu, có phải cần nghiêm túc hơn chút không nhỉ?
Giữa trưa, một thiếu nữ đeo kính, mặc váy liền áo đi tới.
Nàng nhìn chung quanh một chút, đi vào quầy hàng.
Lúc này quầy hàng chỉ có mình Hàn Tô.
Thiếu nữ bỏ kính xuống, nhìn kỹ nhân viên quản lý đeo kính, vặn một bím tóc đuôi sam trước mặt, có hơi nghi ngờ.
"Hàn Tôi?"
Gia Cát Du khó tin:
"Sao ngươi mặc xấu thể?"
Hàn Tô ngẩng đầu, đẩy gọng kính:
"Gia Cát sư tỷ?"
Gia Cát Du quay qua quay lại:
"Hợp thời không? Đẹp không?"
Lúc này Hàn Tô đứng lên, nàng nhìn sư tỷ trước mặt, không nhịn được nói:
"Gia Cát sư tỷ, có phải ngươi chịu kích thích gì rồi không? Hay là ngươi phản bội tông môn ngươi?"
Thân là người chơi trong trò chơi, sao đột nhiên lại để ý mình mặc gì? Còn hỏi đẹp không?
Người của tông môn sẽ chỉ nói chiêu vừa rồi có lợi hại không, có ngầu không, mạnh không. Nam nữ già trẻ đều không ai để ý tới chuyện có xinh đẹp hay không.
Nếu có loại người này, hoặc là chịu kích thích, hoặc là tạo phản trong suy nghĩ.
"Thời đại đang phát triển mà, mỗi ngày chơi game sẽ có hại tới tinh thần Gia Cát Du cười nói:
"Xem ra là chịu đả kích rồi"
Hàn Tô đẩy gọng kính, nói.
"Minh Nam Sở đâu? Ngươi mặc thành thế này là lo hắn nhìn chằm chằm ngươi à?"
Gia Cát Du cũng không nói nhiều về chuyện của mình.
"Mặc này tiện, cũng yên tĩnh"
Hàn Tô bảo Gia Cát Du ngồi cạnh mình:
"Minh Nam Sở đi ăn cơm rồi"
"Hai người các ngươi lén chạy ra, có phải tình bạn bị biến chất rồi không?"
Gia Cát Du ngồi trên ghế cạnh quầy, có vẻ hưng phấn nói:
"Dựa vào gương mặt của ngươi, tình bạn biến chất cũng dễ thật ha?"
Hàn Tô suy tư một lát, nghiêm cẩn nói:
"Ta cảm thấy phụ nữ mà khiến Minh Nam Sở chú ý tới hẳn chỉ có một loại "Loại nào?"
Gia Cát Du tò mò hỏi.
"Phú bà"
Hàn Tô nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nghe vậy, Gia Cát Du ngây cả người.
Nói cũng có lý.
Sau đó nàng lại hỏi:
"Vậy hắn gặp được phú bà à? Hắn nói bạn hắn muốn chụp ảnh cưới, ngươi nói xem người bạn này có lẽ nào là hắn không?"
Hàn Tô nhìn Gia Cát Du, có chút thổn thức nói.
"Không phải Minh Nam Sở, người này là nhân viên quản lý đứng thứ tư trong thư viện của chúng ta"
"Không phải ba người các ngươi là một đội à, sau lại thành bốn người rồi?"
Gia Cát Du nghi hoặc.
"Ừm, vẫn là ba người chúng ta một đội, người này không hành động theo chúng ta, dù sao cũng là người muốn kết hôn, bình thường hắn toàn ở bên vợ mình.
Hàn Tô giải thích. "Thế hắn giàu không?"
Con mắt của Gia Cát Du phát sáng.
"Nhà hắn nhiều tiền lắm.
Vẻ mặt Hàn Tô quái dị.
"Được, xem ta làm thịt hắn như thế nào"
Gia Cát Du vỗ đùi, kích động nói.
"Không thể nói thế được"
Hàn Tô đẩy gọng kính, gấp sách lại, có lòng tốt nhắc nhở:
"Đều là bạn, đừng làm khó lẫn nhau.
"Yên tâm, ta sẽ hạ thủ lưu tình"
Gia Cát Du nói.
Hàn Tô há hốc mồm, câu sau cùng còn chưa nói.
Im lặng một chốc, nàng không nhịn được.
"Minh Nam Sở thực sự chưa nói gì với ngươi à?"
"Hắn nói đây là khách hàng lớn, ra tay hào phóng, rất có tiếng ở chỗ này của các ngươi.
Gia Cát Du nhướng mày:
"Hắn không lừa ta chứ?"
"Hắn nói thật đó"
Hàn Tô bất đắc dĩ nói.
Nhưng không giống như ngươi nghĩ.
Nàng cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến.
1161 chữ