Hạo Nhiên đi lướt qua người cô ta, nhưng cô ta cứ nhất quyết kéo tay anh lại. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, anh liền trừng mắt nhìn cô ta
" Cô bị sa thải rồi "
Hạo Nhiên bước ra khỏi phòng VIP, người phụ nữ bên trong liền ngồi bệt xuống nền gạch sứ. Mọi chuyện cô ta tưởng tượng đâu phải như vậy. Rõ ràng ban nãy Hạo Nhiên còn đối xử dịu dàng với cô ta như thế, vậy mà giờ đã bị sa thải rồi.
Người phụ nữ bần thần chưa định hình được mọi chuyện đang diễn ra, thư kí Ngưu và nữ thư kí cũng bước ra khỏi phòng. Để cho người phụ nữ đanh đá này khóc lóc một mình.
Bắc Thần chạy theo sau định sẽ đuổi theo Thường Hi làm cho ra nhẽ, nhưng cô lại chạy quá nhanh đi anh đuổi theo không kịp.
Anh hậm hực bước xuống tầng hầm, lấy xe rồi chạy mất hút. Hai thư kí như con nai vàng ngơ ngác, vậy mà chủ tịch lại bỏ quên mất hai người.
Thư kí Ngưu liền thở dài chán đời.
Thường Hi sau khi chạy khỏi nhà hàng, cô ngay lập tức lái xe về công ty. Vì anh đã nhìn thấy cô rồi nên anh chắc chắn sẽ khiến cô bay màu. Cô là người hiểu rõ tính cách của anh nhất, nên bây giờ mà không chạy thì sau này không còn đường lui nữa.
* Tại công ty PL *
Thường Hi chạy vào trong như ma đuổi, tới phòng của tổng giám đốc cô trực tiếp xông thẳng vào trong. Hựu Tổng thấy cô hớt hải chạy vào đây liền lo lắng.
" Thường Hi sao thế ? "
Thường Hi cố hít thở không khí, ban nãy chạy nhanh đến nỗi không kịp thở. Cô căng thẳng lên tiếng.
" Bắc Thần nhìn thấy tôi rồi, tôi phải làm sao bây giờ ! "
Hựu Đình nghe xong thì bình thản cầm cốc cà phê lên nhâm nhi, rồi nhìn cô
" Cô sợ gì chứ, anh ta đâu có giết cô được. Đối mặt với anh ta mà giải thích đi, trốn tránh mãi cũng không phải là cách. "
Thường Hi nghe xong thì càng lo sợ, vò đầu bứt tai. Cô thấy bản thân tội lỗi đầy mình, năm đó khiến công ty anh bị phá sản. Vậy mà mình lại trốn tránh anh, thâm tâm cô bứt rứt vô cùng.
Cô với tâm trạng đầy lo lắng bước về phòng làm việc. Thật ra thứ cô lo sợ không phải là đối mặt với anh và giải thích. Mà cô sợ một khi giải thích rồi, làm hoà rồi thì nguy hiểm lại một lần nữa ập đến với cô và người thân của cô.
4 năm trước, thật may khi cô còn sống sót. Viên đạn bắn ra chỉ sượt qua eo của cô làm cho nó chảy máu, khi Minh Viễn rời khỏi cô nhịn đau đưa dì cô đến bệnh viện cấp cứu.
Tuy dì cô được cứu sống nhưng dì cô nằm trên giường với trạng thái hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ bảo sẽ tỉnh dậy sớm nhưng mà....4 năm rồi dì cô vẫn không chịu mở mắt.
Càng nghĩ Thường Hi càng rùng mình, cô không muốn gặp anh vì không muốn người thân cuối cùng mình gặp nguy hiểm. Nên tốt nhất là phải tránh anh thật xa ra.
Bắc Thần bên này cho người đi điều tra địa chỉ của cô, vì anh đã biết tên mới và cả công ty cô đang làm việc nên chuyện này quá dễ dàng để tìm ra.
Sau khi biết nơi ở của cô, anh lập tức lái xe đến. Chiếc xe dừng trước toà chung cư cao cấp, Bắc Thần bước xuống xe rồi ra hiệu cho tài xe lái xe ra chỗ khác.
Bắc Thần đi vào trong, rồi một cách thần kì nào đó. Cái toà chung cư này đã biến thành của anh, Bắc Thần đứng trước cửa căn hộ của cô. Thuần thục quẹt thẻ rồi đi vào trong.
Thường Hi kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, lái xe ra về. Mà không hề biết rằng mình sắp phải đối mặt với Bắc Thần.