Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 2: Sơ hiện sức mạnh




Chương 2: Sơ hiện sức mạnh

Trần Duy bước về phòng. Đứng trước cửa phòng, hắn liền nghe được trong phòng có chút động tĩnh phát ra. Hắn trầm ngâm nhưng lại không tỏ ra giật mình. Liếc nhìn hắc mệnh trên đầu nói:

“Ngoại kiếp lại đến nhanh hơn ta nghĩ.”

Nói rồi hắn mở cửa bước vào trong phòng. Đập vào mắt hắn lúc này có 1 cặp nam nữ đang ở trong phòng hắn. Người nam thanh niên áo đen, khuôn mặt trẻ trung ánh lên nét lạnh lùng độc ác. Lúc này hắn đang cười cợt, một tay khống chế, 1 tay còn lại kề dao vào cổ 1 người con gái trẻ.

Người con gái đang bị hắn khống chế lúc này tay chân bị trói chặt, miệng bị nhét khăn, chỉ phát ra tiếng ú ớ, mặc dù khuôn mặt hoa dung thất sắc sợ hãi nhưng vẫn không giấu được nhan sắc xinh đẹp phi thường, chân dài yểu điệu, mị cốt trong xương. Là 1 cái đại mỹ nhân.

Trần Nhị hắn hôm nay cảm thấy vô cùng xui xẻo. Hắn xuất thân không hề bình thường. Là đệ tử ngoại môn của Thất sơn đại môn. Chưa đến 30 tuổi đã bước vào Thoát phàm cảnh sơ kỳ. Cảnh sát trong mắt hắn bất quá chỉ là phàm gian. Nếu không phải hắn nhận lệnh từ đại sư huynh chỉ đi bắt người. Không thể ẩ·u đ·ả, g·iết người lung tung. Hắn đã không phải trốn tránh những tên cảnh sát kia như vậy.

Điều xui xẻo là khi hắn chạy xe ô tô ngang qua khu vực này tự nhiên lại có 1 tiếng sấm lớn. Sau đó chiếc ô tô mà hắn khống chế tự nhiên lại tắt máy vô cớ. Làm cách nào cũng không thể khởi động được. Hắn lại không thể thủ tiêu tài xế dẫn đến hành tung bị bại lộ, bị truy đuổi gắt gao. Phải trốn chui trốn nhũi như bây giờ, càng nghĩ hắn càng thấy mất mặt. Khó khăn lắm hắn mới tìm ra 1 chỗ náu thân nhưng lại b·ị b·ắt gặp.

Nhưng khi thấy mở cửa ra là 1 thiếu niên, thân hình mỏng manh, trắng trẻo thư sinh hắn liền vui vẻ.

Hắn khống chế cô gái bên cạnh nhìn Trần Duy nói:

“Người anh em đừng sợ, cũng đừng la lớn, cậu chỉ cần cho tôi ở lại đây 1 đêm, cậu và gia đình sẽ không sao hết. Người anh em cũng không muốn cô gái trong tay tôi phải m·ất m·ạng vì cậu phải không. Cậu yên tâm, tôi nói sẽ giữ lời, tuyệt đối không làm gì gia đình cậu.”



Trần Duy bình tĩnh nhìn hắn. Có chút ngạc nhiên vì tên trước mắt lại là 1 kẻ đột phá phàm cảnh, là 1 thoát phàm sơ kỳ. Không nghĩ bản thân lại gặp võ giả sớm như vậy. Tam hoa tụ nhãn, vận mệnh nhãn lại hiện ra. Trên đầu gã áo đen lúc này hiện ra chú mệnh màu đỏ tươi. Là 1 kẻ có khí số khá cao. Lại nhìn sang cô gái bên cạnh Trần Duy liền giật nãy mình kinh sợ.

Trên đầu cô ấy lúc này hiện ra chú mệnh màu vàng kim. ‘Hoàng mệnh’ . Triệu người khó gặp. Hắn khẽ tắc lưỡi. Thầm nghĩ. Tên kia không có khả năng g·iết cô ta. Nói thẳng là không đủ tuổi.

Hoàng mệnh, có thể xem là thượng thiên sủng nhi. Có thể hóa nguy thành an. 1 đường tiến tới, không thể yểu mệnh. Lại nhìn tên kia, hắn khẽ lắc đầu. Không phải là hắn sợ đối phương. Nhưng là võ giả. Đụng vào gã này sẽ mang đến vô cùng rắc rối không đáng.

Liên lụy hắn cũng không sao. Hắn chỉ lo ảnh hưởng đến gia đình hắn. Hắn vừa mới trọng sinh chỉ cầu an ổn tu luyện, không muốn sinh quá nhiều rắc rối cản trở.

Hắn lạnh nhạt mở miệng:

“Có thể, ngươi có thể ở lại đây 1 đêm”.

Nói xong, Trần Duy lại trở lại nằm trên giường như không có chuyện gì.

Trần Nhị có chút trố mắt. Đơn giản như vậy. Sao đó lại giật mình, cảm thấy có gì không đúng, sao tên nhóc này lại tỏ ra bình thản như vậy. Đáng lẻ nó phải tỏ ra căng thẳng, sợ hãi mới đúng chứ. Sau đó hắn chợt cười gằn. Tên nhóc này chắc chắn đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh để lấy le với cô gái đẹp này chứ trong lòng có lẻ đang sợ xanh mặt.



Nghĩ xong, hắn cũng không lo lắng nữa. Tiếp tục giữ cô gái kia. Hắn đã định thức trắng 1 đêm. Hắn không dám ngủ vì sợ chỉ cần đi ngủ, tên nhóc kia sẽ lợi dụng thời cơ t·ấn c·ông hắn. Hắn bản chất cũng không sợ hãi. Chỉ là không muốn bị rắc rối. Rồi sau đó lại phải chạy đông tây.

Đối với võ giả, không ngủ 1 đêm cũng không phải vấn đề gì lớn lao. Chỉ cần vượt qua 1 đêm, ngày mai hắn sẽ mặc sức thoát đi. Hoàn thành nhiệm vụ. Khen thưởng từ đại sư huynh làm hắn có chút không đợi được. Tu vị của hắn đã kẹt ở thoát phàm sơ kỳ lâu rồi nhưng không có tiến triển. Đây rõ là cơ hội trời ban cho hắn.

Đang tĩnh tọa vượt qua 1 đêm này, hắn chợt nghe thấy một tiếng thở sâu, rất nhỏ. Nhưng không qua được tai hắn. Hắn trợn mắt nhìn tên nhóc trên giường kia. Có trút trố mắt. Tên nhóc kia, lại có thể ngủ. Ngủ mà không hề sợ hãi khi có hắn ở đây.

Trần Nhị bỗng có cảm giác như tự tôn của bản thân bị chà đạp. Bản thân hắn không dám ngủ 1 giấc vậy mà tên nhóc kia lại có thể ngủ mà không hề sợ hãi. Hắn có chút điên tiết lên. Bị truy đuổi như hiện tại, hắn đã vô cùng khó chịu.

Hiện tại còn bị tên nhóc này khinh thường. Trong tâm trí hắn chợt hiện ra cảm xúc muốn g·iết hết cả nhà thằng nhóc này cho hả giận. Nhưng sau đó chợt lấy lại bình tĩnh. Đại sư huynh đã nói không thể ẩ·u đ·ả, không thể g·iết người. Lại tiếp tục nén giận. Nhưng ngay lập tức chợt giật nãy mình.

Thằng nhóc kia không biết từ lúc nào đã ngồi dậy. Ánh mắt không có 1 tia cảm xúc, nhìn chằm chằm hắn. Nhìn ánh mắt của thằng nhóc này chợt hắn có 1 nỗi sợ hãi khó tả. Ánh mắt thằng nhóc này, tại sao lại đáng sợ đến như vậy, giống như 1 con rắn nhìn thấy con mồi của mình.

Sau đó liền lấy lại bình tĩnh. Hắn là 1 thoát phàm giả, sao lại tỏ ra sợ hãi với 1 tên nhóc như vậy, thật mất mặt. Lại suy nghĩ thì ra là thằng nhóc này giả vờ ngủ lừa mình. Hắn cười gằn.

Lúc này Trần Duy lạnh nhạt mở miệng:

“An an ổn ổn không tốt sao, tại sao cứ ép ta phải ra tay.”

Trần Duy 1 thế trước cả đời chỉ cầu an ổn. Nhưng mệnh hắn long đong cả đời bất hạnh, chỉ cần không phạm hắn, hắn tuyệt không phạm người. Nhưng phàm kẻ phát ra sát khí với hắn, muốn mạng của hắn, tuyệt không có kết quả tốt.



Trần Nhi chưa kịp hình dung ra câu nói kia nghĩa là gì. Đã thấy Trần Duy đã ra tay. Không phải là chiêu thức cầu kỳ hoa mỹ, chỉ đơn giản là 1 vỗ thẳng đến trước mặt hắn, vô cùng đơn giản, không cầu kỳ.

Trần Nhị cười gằn, thằng nhóc ngu ngốc này lại dám ra tay với hắn, không s·ợ c·hết. Đang muốn ra tay dạy tên nhóc kia 1 bài học. Nhưng ngay tức khắc liền tỏ ra sợ hãi. Hắn rõ ràng nhìn thấy cú vỗ kia vung đến người hắn nhưng lại không có cách nào tránh né.

1 vỗ kia giống như chầm chầm rơi đến muốn sờ nhẹ vuốt ve hắn. Lại không thể làm ra cử động cản lại. Trơ mắt nhìn thấy cú vỗ gần đến người. Lông tơ cả người hắn dựng đứng. Hắn trợn mắt sợ hãi. Hơi thở t·ử v·ong ập đến.

Sau đó hắn có thể nghe thấy rõ tiếng xốp giòn vỡ ra trên người hắn. Hắn văng mạnh đập vào thành tường. Khi bình tĩnh lại đã cảm thấy xương sườn trong cơ thể vỡ nát ra hết. Lục phủ ngũ tạng đau đớn vô cùng. Hắn bàng hoàng nhận ra thằng nhóc này rõ ràng là 1 cao thủ. Hắn chưa từng nhìn thấy 1 cao thủ nào bề ngoài lại yếu ớt thư sinh như vậy. Đây là giả trư ăn thịt hổ?

Không được, hắn biết bản thân đã b·ị t·hương nặng. Không thể đánh. Lúc này muốn bắt lấy cô gái chạy trốn. Sau này sẽ quay lại phục thù sau.

Nhưng sau đó lại nhìn thấy thằng nhóc trước mặt lại tỏ ra vẻ khó chịu nhăn mặt, quỵ người xuống, như bị cái gì làm đau đớn. Cơ thể các bộ vị yếu đuối hiện ra, toàn thân đầy sơ hở. Nhìn vậy hắn không nhịn được, liền bỏ qua việc chạy trốn, muốn trả thù, 1 cước nhanh như điện vào người của Trần Duy. Trong suy nghĩ nếu đòn này không thành công sẽ bỏ chạy ngay lập tức.

Đòn đá vào người, Trần Duy lại không hề hoàn thủ. Trần Duy bị đá trực diện văng lên trần nhà, miệng ngay lập tức nôn ra 1 ngụm máu đen.

Thấy đòn t·ấn c·ông thành công, Trần Nhị liền cười, thì ra tên nhóc này chỉ là hổ giấy. Muốn tiếp tục ra đòn tiếp.

Trần Duy sau khi bị đá, đau đớn làm hắn bình tĩnh lại. Khẽ nhíu mày căm giận:

“Hừ, là thiên mệnh cắn trả.”