Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 24: Tình chủng




Chương 24: Tình chủng

“Trần Duy, trưa nay ăn gì?” Lạc Nhan khuôn mặt háo hức hỏi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra vẻ thèm thuồng như trẻ em hỏi quà trông đáng yêu vô cùng.

Bản thân cô mấy ngày trước còn lo nghĩ cách thoát khỏi đây càng sớm càng tốt, không biết sao qua 2 ngày nay là có 1 cái cảm giác là lạ là sống ở đây cũng không tệ lắm.

“Thỏ hầm đậu”. Trần Duy trả lời qua loa.

“Uy, sao lại có thể ăn thỏ chứ, bọn chúng đáng yêu như vậy.” Lạc Nhan cau mày nói.

Trần Duy : “Vậy ngươi không ăn đúng không?”

Lạc Nhan khuôn mặt vô tội không suy nghĩ đáp: “Ăn”

Trần Duy: “...”.

....

Ngày thứ 3 tân hôn, lúc này Trần Duy đang cố chịu đựng Lạc Nhan líu lo không ngừng, cô gái này giống như 20 năm không được nói chuyện, không ngừng trao đổi với hắn đủ thứ vấn đề trên trời dưới đất.

“Trần Duy, 2 ngày nay ngươi ngủ dưới đất vậy có lạnh không?” Lạc nhan cười cợt hỏi.

Trần Duy liếc mắt: “Lạnh thì sao mà không lạnh thì sao.”

Lạc Nhan che miệng cười, tỏ ra cao cao tại thượng : “Nể tình ngươi mấy ngày nay chăm sóc bổn cô nương không tệ lắm, chỉ cần ngươi mở miệng ra nói 4 từ, ta sẽ cho ngươi lên giường nằm, nhưng chia giường ra 2-8, ta 8 ngươi 2. Không ai được x·âm p·hạm qua.”

Trần Duy cười cợt: “4 từ gì?”

Lạc Nhan điệu bộ cợt nhã: “đơn giản chính là 4 từ ‘Chị Nhan xinh đẹp’.”

Còn cố tính nói chậm nhấn mạnh 4 từ.

“Ta vốn là lớn hơn ngươi, gọi chị cũng đâu có gì là sai,kkk”

Trần Duy cười cợt, thầm nghĩ tính cả 2 đời ta sống qua, ngươi gọi ta 1 tiếng gia gia vẫn còn được. Sau đó liền quay đầu nhìn về gương.

Lạc Nhan thấy Trần Duy nhìn loạn lung tung liền hỏi: “Ngươi tìm gì vậy?”

Trần Duy cười nhạo: “Ta là tìm cái gương, rõ là trong phòng có gương, ngươi mỗi ngày đều không soi gương sao !”



Lạc Nhan tức nhăn trán: “Ngươi nói cái gì?”

Trần Duy lại trêu ghẹo: “Ta chưa thấy cô gái nào chưa tắm 7 ngày còn không đánh răng nữa, lại dám nhận mình xinh đẹp. Hà há, ca cũng là không dám nằm chung đâu.” vừa nói vừa làm động tác bịt mũi che miệng.

Nói rồi hắn liền thấy Lạc Nhan xuất hiện bên người mình, bàn tay giơ vào hông hắn, chuẩn bị phát lực, nhưng ngay lập tức hắn đã nhảy phốc sang 1 bên.

Trần Duy cười cợt: “Cùng 1 chiêu số không thể dùng với ta 2 lần.”

Lại nhìn thấy Lạc Nhan đưa tay ra xong tự nhiên té thụp xuống đất, ánh mắt vô hồn.

Trần Duy giật mình, chả lẻ Lạc Nhan vô tình xúc động quy tắc gì sao, ngay lập tức xông tới trước người cô kiểm tra. Vừa mới chạm tay vào tay của Lạc Nhan. Ngay lập tức, 1 vòng tay nhanh như chớp vòng qua vai của Trần Duy, ôm trầm lấy cổ của hắn.

Lúc này Trần Duy liền nhìn thấy Lạc Nhan 2 mắt mở toang, mắt cười long lanh có thần, trên miệng treo nụ cười đắc thắng:

“Hừ, ngươi tuổi gì mà đòi thoát được bổn cô nương.”

Từ tuổi gì là nàng học được từ Trần Duy, nghe rất ra gì và này nọ nên đã đem vào từ điển của mình.

Trần Duy cũng dừng lại động tác. Lúc bấy giờ 4 mắt nhìn nhau, Lạc Nhan mới nhận ra vấn đề, nàng nằm dưới, hai tay khoát cổ Trần Duy, mặt kề sát mặt, mùi hương nam nhân xộc vào mũi, không khí ám mụi vô cùng.

Lạc Nhan đỏ mặt, ngay lập tức liền buông tay, quay mặt đi chỗ khác nói:

“Ngươi.. ngươi đi nấu ăn đi..” Sau đó đứng bật dậy e thẹn chạy đi ra ngoài.

Trần Duy khuôn mặt vô tội nhìn theo bóng lưng của nàng.

...

Tối hôm đó, Lạc Nhan nằm trên giường, Trần Duy đả tọa dưới đất. Nhìn Trần Duy, Lạc Nhan nhẹ giọng hỏi:

“Trần Duy.”

Trần Duy khẽ liếc: “Nói”.

Lạc Nhan làm động tác nắm tay vỗ nhẹ vào miệng:

“E hèm, ngươi là người tu luyện, có từng đọc qua truyện ‘Tru Tiên’ chưa.”



Trần Duy không hiểu ý của Lạc Nhan nhưng đã từng xem qua liền nói:

“Đã từng đọc.”

Lạc Nhan khẽ cười:

“Vậy ngươi nghĩ như thế nào về nhân vật Bích Dao.”

Trần Duy khẽ liếc nhìn nàng:

“Ngươi là muốn nghe ta nói lời thật lòng về nhân vật này?”

Lạc Nhan:

“Đúng vậy, đương nhiên là phải thật lòng.”

Trần Duy cười nhạt:

“Nếu thật lòng ta chỉ có thể nói là đây là nhân vật ngu ngốc nhất, vì 1 người đàn ông mới gặp 1,2 lần liền cắt thịt của mình cho hắn ăn, còn đỡ giúp hắn 1 kiếm như m·ất m·ạng, cuối cùng chỉ là làm áo cưới cho Trương Tiểu Phàm hắn đến với cô gái khác. Người như vậy không ngu ngốc, thì ai ngu ngốc.”

Lạc Nhan tức đến muốn bể phổi chỉ vào mặt Trần Duy:

“Ngươi...ngươi là đồ óc lợn, ngươi đúng là không hiểu gì về con gái hết. Ta mới không muốn nói chuyện với ngươi.”

Trần Duy cau mày, khi không lại bị chửi, hắn mới không cần phải hiểu. Không nói chuyện, càng tốt, hắn là đang muốn yên tĩnh đây.

“Trần Duy.” tiếng nhỏ nhẹ của Lạc Nhan lại vang lên.

“Hử.” Trần Duy nhăn trán, không phải không nói nữa sao.

Lạc Nhan: “Tình cảnh bị ép chung 1 chỗ của ta và ngưoi bây giờ không phải rất giống Bích Dao và Trương Tiểu Phàm hay sao.”

Trần Duy đáp: “Không giống.”

Lạc Nhan cau mày nói: “Tại sao lại không giống?”

Trần Duy đáp không suy nghĩ : “Trương Tiểu Phàm không có nấu ăn cho Bích Dao.”



Lạc Nhan: “...”

....

“Trần Duy” tiếng của Lạc Nhan lại vang lên.

“Gì nữa” Trần Duy hơi mất kiên nhẫn

Lạc Nhan: “Ngươi khen ta 1 tiếng đi.”

Trần Duy: “...”

...

Lúc bây giờ ở bên căn phòng Hỷ kia. Hạ Lang đã hết sức chịu đựng liền dỗ ngọt Tiên:

“Chỉ cần ngươi dâng hiến cho ta, sau khi thoát khỏi chỗ này, ta sẽ danh chính ngôn thuận cưới ngươi về làm vợ, ngươi biết Thục gia của ta mà, ta là con của gia chủ, muốn tài bảo nào mà không có. Chỉ cần chiều ta 1 lần.”

Người tu luyện bình phục rất nhanh, Tiên lúc này đã gần như đi lại bình thường. Nếu như thông thường, nhất là các tán tu như nàng, nghe thấy 1 cơ hội để nhập gia vào Thục gia như vậy tất nhiên sẽ vui mừng vô cùng. Nhưng hiện tại nàng nhìn Hạ Lang chỉ có vẻ chán ghét. Nàng dám chắc tên khốn này sau khi ăn sạch nàng xong, ra khỏi đây sẽ phủi mông từ bỏ trách nhiệm. Nàng cắn răng:

“Thục thiếu chủ, ta thật sự hiện tại rất yếu, không thể chiều ý ngài.”

Nàng thà ngọc nát cùng tan, cũng quyết không để tên này như ý. Trong mắt đã có ý liều c·hết.

Hạ Lang nhìn ánh mắt của Tiên, đã biết đối phương muốn chơi cứng với hắn. Hắn ánh mắt lập lòe căm phẫn. Sau đó liền giãn ra, trên miệng nở nụ cười:

“Ha ha, ta là chỉ đùa 1 chút thôi, không cần căng thẳng như vậy đâu, ta là thiếu chủ Thục gia đương nhiên sẽ không o ép đàn bà con gái. Tất cả là trên sự tự nguyện”

Nói rồi hắn liền quay ngưòi đi.

Tiên thấy vậy liền thở ra 1 hơi, chưa đến bước đường cùng cô cũng sẽ không muốn đối chọi gay gắt với Hạ Lang.

Nhưng ngay lập tức dị biến xảy ra, Hạ Lang đang đi ra ngoài ngay lập tức quay lại xông thẳng về phía Tiên như chớp giật. Tiên không kịp phòng bị, ngay tức khắc đi bị Hạ Lang điểm ngay huyệt khí hải.

Ngay lập tức cơ thể cô như bị tháo nước, ngã quỵ xuống giường ngay lập tức.

Hạ Lang tát mạnh vào mặt của Tiên, khuôn mặt hung thần ác sát:

“Tiện nhân, rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt. Ta sẽ cho ngươi dục tiên dục tửu, muốn sống không được, muốn c·hết cũng không xong”

Nói xong hắn liền lần lượt cởi đồ ra, nhìn Tiên với ý dâm không che dấu.

Tiên người run lẩy bẩy phẫn hận nhìn Hạ Lang, cơ thể lại không thể phóng xuất linh khí ra huyệt đạo giải huyệt. Trong ánh mắt có quyết tuyệt, cô muốn cắn lưỡi tuyệt khí t·ự s·át.