Chương 25: Chúng ta mỗi ngày đều đại chiến mấy trăm hiệp
Hạ Lang đang hưng phấn vô cùng, nhìn thấy biểu cảm của Tiên liền gằn giọng:
“Nếu ngươi c·hết, ta sẽ chơi đùa với xác của ngươi.”
“Súc sinh” Tiên 2 mắt đầy căm phẫn.
Hạ Lang dùng lực xé toang bộ y phục của Tiên, xuân xanh lúc này liền lộ ra ngời ngời. Hạ Lang nuốt 1 ngụm nước miếng. Đang lúc hắn muốn nhào lên, chợt có 1 tiếng gõ cửa phá tan không khí.
Hạ Lang căm phẫn la lớn về phía cửa:
“Là ai?”
Tiếng trưởng làng ếch lúc này vang lên:
“Công tử, là ta, đã đến thời hạn 3 ngày, 2 vợ chồng phải chia ra rồi, công tử về làng ếch, nương tử về lại làng dầu, nhanh nhanh di chuyển. Không được chậm trễ”
Hạ Lang nghe thấy vậy liền tụt cảm xúc, bi phẫn chỉ muốn 1 chưởng về phía trưởng làng, nhưng sau đó liền điều chỉnh lại cảm xúc. Hắn quay đầu nhìn về phía Tiên, có vẻ tiếc nuối:
“Đợi ra khỏi đây, xem ai còn cứu được ngươi.” Nói xong liền mặc y phục nhanh chóng bước ra ngoài.
....
Ở bên căn phòng hỷ khác, Trần Duy và Lạc Nhan cũng sớm nhận được tin tức.
Trước khi đi, Lạc Nhan không hiểu sao trong lòng có 1 chút thất lạc, cô quay đầu hỏi Trần Duy:
“Ngươi có lời gì muốn nói với ta không?”
Trần Duy chỉ cười quay lưng vẫy tay lên trời đáp 3 tiếng:
“Hẹn gặp lại.”
Có 1 chuyện Trần Duy còn chưa biết rõ về độc tình nên không nói cho Thục Lạc Nhan, người trúng độc tình nếu ở chung với 1 người khác giới lâu ngày, tình sẽ nảy sinh.
....
Làng ếch.
Hạ Lang nhìn thấy thân ảnh Trần Duy xuất hiện ánh mắt trực trào muốn phun lửa. Là tên khốn này xuất hiện ngang nhiên c·ướp ngang Lạc Nhan của hắn. Hắn tự trách bản thân tại sao không đề cập đến hôn sự sớm hơn, vậy thì người cưới Lạc Nhan sẽ là hắn chứ không phải tên khốn này.
Trần Duy cũng nhìn thấy hắn, liền nhìn hắn 1 cách vô cảm chán ghét.
Trưởng làng ếch lúc này lên tiếng:
“Nhiệm vụ mỗi ngày của 2 người chính là bắt ếch, mỗi ngày bắt 20 cân ếch, làm xong chính là có thể về nhà nghĩ ngơi, công việc này nhất quyết phải làm xong mỗi ngày không để đến ngày sau.”
Nói rồi lão trưởng làng liền đem công cụ, vật dụng cho 2 người Trần Duy, Hạ Lang.
Rất nhanh 2 người đã bắt đầu ra đồng bắt ếch theo yêu cầu của trưởng làng.
Vì đều có tu vị, cho dù không phóng xuất được linh khí, nhưng thân thủ cũng không hề chậm, bắt ếch cũng không có gì khó khăn. Vừa bắt được 1,2 con, Hạ Lang mon men đến chỗ của Trần Duy hằn học hỏi:
“Có phải ngươi đã cưới 1 cô gái tên là Lạc Nhan.”
Trần Duy không thèm nhìn đáp:
“Không sai.”
Hạ Lang mặc dù chuẩn bị tâm lý nhưng nghe Trần Duy xác nhận không khỏi thấy điên tiết cau mày nhẹ giọng nói:
“Cô ấy là em họ của ta, 2 người 3 ngày qua có làm việc gì đi quá giới hạn không?”
Trần Duy quay lại nhìn hắn trợn mắt bĩu môi:
“Ngươi hỏi cô nam, quả nữ, ở chung 1 nhà, chúng ta còn là vợ chồng, chẳng lẽ lại không làm gì, ngươi là bị ngu ngốc à, đương nhiên là chúng ta mỗi ngày đều đại chiến mấy trăm hiệp”.
Hạ Lang nghe thấy vậy liền choáng đến xém ngất xỉu, công sức hắn xúc tép nuôi cò, đến cuối cò lại bay vậy sao. Hắn run lẩy bẩy, chỉ vào Trần Duy tức đến hổn hển:
“Ngươi...ngươi, không thể nào, Lạc Nhan không phải là người tùy tiện như vậy, ngươi là đang nói láo.”
Trần Duy lại tiếp tục điệu bộ mỉa mai:
“Tại sao ta lại phải nói dối, bật mí cho ngươi 1 bí mật là trên mông phải của nương tử ta có 1 cái nốt ruồi son màu đỏ. Rất là gợi cảm, nhưng không hiểu sau, qua lần đầu tiên, nốt ruồi đó liền biến mất rồi”
Hạ Lang nghe đến đó liền sụp đổ hoàn toàn. Hắn là biết rõ nữ nhân họ Thục hắn sinh ra là Tố nữ thân, ai cũng sẽ có 1 nốt ruồi cung sa trên mông phải. Sau khi mất thân tố nữ, thì nốt ruồi cũng sẽ từ từ tiêu thất. Đây chính là bí mật của gia tộc. Nếu không trải qua chắc chắn sẽ không biết được. Là chuyện riêng tư nên gia tộc sẽ không kể cho người ngoài.
Hắn lúc này ánh mắt tóe lửa, chỉ muốn ngay lập tức xé xác gã trước mặt này. Nhưng sau đó khuôn mặt giãn ra, vỗ đầu cười nói với Trần Duy:
“Ha ha, biểu muội và ngươi đều đồng thuận ta đương nhiên sẽ không ngăn cản, đây là chuyện tốt, sau khi ra khỏi đây, ta sẽ nói chuyện lên gia tộc để 2 người chính thức trở thành vợ chồng. Được rồi, ngươi tiếp tục bắt ếch đi. Tối trở về ta với ngươi sẽ bàn cách thoát ra khỏi đây”
Trần Duy nghe vậy liền chắp tay cười ha hả:
“Vậy thì phải cảm ơn anh họ rồi.”
Ngay lúc vừa quay lưng lại, Hạ Lang liền xoay người. Hắn lại giở lại chiêu cũ muốn điểm vào huyệt khí hải của Trần Duy. Trần Duy cho hắn cảm giác nguy hiểm không nhìn thấu. Hắn lại là tiểu nhân, không chắc ăn thì không làm, liền trở chiêu lạt mềm buộc chặt, trở tay đánh lén. Quy củ của làng chỉ là không cho động vào người trong làng.
Trần Duy là người bên ngoài. Vì vậy hắn đã động sát tâm, muốn g·iết Trần Duy cho hả giận.
Nhưng khi đối mặt lại thấy Trần Duy mỉa mai cười hắn. Hắn cảm thấy không ổn, đầu cấp tốc suy nghĩ, nhưng ngón tay hắn lúc này đã chạm vào huyệt khí hải của Trần Duy. Hắn cười thầm, cho dù ngươi biết ta muốn ra tay thì sao, để ta chạm vào khí hải của ngươi, ngươi tất c·hết.
Nhưng chuyện sau đó làm hắn trợn mắt, Trần Duy bị điểm trúng nhưng lại không có dấu hiệu đổ gục xuống. Đang không biết vì sao liền nghe 1 tiếng nói thầm vào tai:
“Cù lét ta như vậy đủ chưa.”
Hạ Lang đang muốn rụt tay biến chiêu, thì 1 bàn chân đã đạp vào hạ bộ hắn, làm hắn đau đớn trợn tròn mắt, văng ra xa.
Sau đó liền nghe Trần Duy cười nhạo:
“Uy, muốn đánh lén ta, còn non và xanh lắm, à, yên tâm đi, ta dùng lực đạo rất tốt, trứng của ngươi chưa vỡ đâu.”
Hạ Lang ôm hạ bộ đau đến nghiến răng nghiến lợi, nước mắt, nước mũi trực trào. Lại nhìn thấy Trần Duy bước đến. Hắn sợ hãi xanh mặt:
“Ngươi đừng qua đây, ta là anh vợ họ của ngươi đấy.”
Đang ở trong Linh Cảnh, Linh Cảnh chính là dị cảnh nằm ngoài thiên đạo, mục đích của nó càng chính là muốn ăn mòn thiên đạo nên ở trong linh cảnh Trần Duy cho dù ra tay với Hạ Lang cũng sẽ không bị thiên đạo cắn trả.
Trần Duy lúc này thực chất chỉ muốn 1 tát g·iết c·hết tên cặn bả trước mắt này cho nhanh. Nhưng vì g·iết tên này bản thân không hấp thu được mệnh cách của hắn. Lại làm cho linh cảnh lớn mạnh lên. Được không đủ mất.
Hắn giơ tay về phía Hạ Lang làm cho hắn sợ xanh mặt muốn ôm đầu né. Ngay lập tức Trần Duy lại giơ chân, lại 1 đạp về phía hạ bộ của Hạ Lang. Lần này có thể nghe rõ tiếng trứng vỡ tách tách vang lên. Hạ Lang đau đến ngất xỉu liền ngất đi. Chỉ nghe Trần Duy cười nhạt:
“Xin lỗi, lần này ta dùng lực đạo không tốt, làm vỡ trứng rồi.”
Lại nheo mắt nhìn Hạ Lang trên mặt đất. 1 gã chỉ tu luyện linh khí cường hóa, trong điều kiện không phóng xuất được linh khí thì tuổi gì ăn được kẻ thông thạo cả ngoại công như Trần Duy. Không thể g·iết Hạ Lang chỉ có thể cho hắn lãnh suất đoạn tử tuyệt tôn cước.
Một lát sau, Trần Duy lại quay về bắt ếch. Gã Hạ Lang sau đó cũng tỉnh dậy, ôm lấy hạ bộ đau đến c·hết đi sống lại, cố gắng bế khí chặn lại v·ết t·hương, điều tức bình ổn liền quay lại tiếp tục bắt ếch. Hắn lần này không còn dám ở gần Trần Duy nữa, chỉ có thể nơm nớp từ xa. Trong đầu không hiểu tại sao Trần Duy lại không g·iết hắn. Hắn âm thầm thề sau khi ra khỏi đây, nhất định sẽ t·ruy s·át Trần Duy đến tận trời cuối đất, t·ra t·ấn đối phương bảy bảy bốn chín ngày cho hả giận.
Trần Duy lúc này cũng phát hiện ra dị biến. Ếch trong giỏ hắn bắt đáng lẻ đã đủ 20 cân, lại tự nhiên tiêu thất mất phân nửa.