Chương 26: Quy tắc ngầm bí ẩn
Vì mấy ngày nay Sài Gòn trở lạnh nên tác bị cảm mạo, ho sốt rất nhiều, nhưng vẫn sẽ cố ra chương, cảm ơn mọi người ủng hộ nhé.
....
Trần Duy kiểm ra lại giỏ phía sau, đúng là đã mất đi phân nữa, hắn bèn kiểm tra xem có phải do giỏ bị lủng hay không. Bèn phát hiện không phải. Giỏ không hề có vấn đề gì. Đây là nguyên nhân vì sao?
Hắn nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục bắt ếch, 1 canh giờ sau, hắn kiểm tra lại trong giỏ lại tiêu thất mất phân nửa ếch. Hắn đã phát hiện ra vấn đề, hắn dùng vận mệnh nhãn quan sát khi hắn bỏ ếch vào giỏ, thì ếch trong giỏ bỗng nhiên bốc hơi, tiêu thất vào không khí. Chỉ giữ lại đúng phân nửa số ếch.
Thầm nghĩ đây là cố tình làm khó hắn, ếch chủ động biến mất để hắn không bắt đủ 20 cân ếch. Nghĩ đến đây Trần Duy quyết định tăng tốc. Quyết định dùng tốc độ bắt nhanh hơn tốc độ ếch biến mất để hoàn th·ành h·ạng mục này.
Nhưng chuyện sau đó càng làm hắn hoang mang. Hắn càng bắt nhanh hơn thì ếch càng biến mất nhanh hơn, hoàn toàn theo kịp tốc độ bắt của hắn.
Trần Duy lúc này khó chịu liền thử dừng lại việc bắt ếch. Quả nhiên là khi hắn không bắt ếch nữa thì ếch trong giỏ cũng không biến mất. Hắn ngồi xuống đất suy nghĩ.
Bắt ếch đủ 20 cân trước khi hết giờ Dậu là quy tắc bắt buộc. Trong này còn tồn tại 1 quy tắc ngầm nữa. Muốn phá giải bắt buộc phải tìm ra quy tắc ngầm này.
Linh cảnh sinh ra, sẽ có 2 dạng quy tắc, dạng quy tắc thứ nhất là quy tắc chính. Chính là quy tắc được nói rõ ra không được vi phạm trong linh cảnh, không tuân thủ liền c·hết. Dạng quy tắc thứ 2 là quy tắc ngầm mà Linh Cảnh che dấu để làm khó người tham gia. Đương nhiên là vi phạm quy tắc ngầm sẽ không c·hết. Nhưng nếu nó dẫn đến vi phạm quy tắc chính vi phạm. Kết cục chính là c·hết.
Trần Duy nhíu mày: “Không bắt ếch thì ếch trong giỏ sẽ không biến mất, phải chăng quy tắc ngầm là phải lấy ếch của người khác, bản thân thì không được bắt.”
Nói rồi Trần Duy bèn nhìn về phía Hạ Lang. Làm Hạ Lang hắn ở chỗ xa bỗng thấy lạnh sống lưng. Trần Duy bước chầm chậm về phía Hạ Lang. Hạ Lang nhìn thấy Trần Duy xuất hiện liền sợ muốn vãi đái ra quần. Hắn run giọng:
“Ngươi...ngươi muốn gì, ta là anh họ của Lạc Nhan đấy, ngươi không thể làm gì ta.”
Trần Duy nhìn hắn 1 cách chán ghét mở miệng nói:
“Đưa giỏ của ngươi cho ta, ta muốn mượn 1 chút.”
Hạ Lang nghe thấy vậy liền nơm nớp lo sợ, như chim sợ cành cong:
“Ngươi không thể lấy giỏ của ta được, ngươi rõ ràng cũng có thể bắt, tại sao lại phải lấy giỏ của ta.”
Trần Duy đã mất kiên nhẫn, không muốn mất thêm thời gian, liền mạnh tay giật chiếc giỏ ếch của Hạ Lang, mặc kệ hắn kêu rên trong vô vọng.
Ngay sau đó hắn liền lấy 20 con ếch trong giỏ của Hạ Lang bỏ vào giỏ của mình. Hạ Lang nhìn thấy cảnh này liền tức hổn hển muốn sùi bọt mép.
Trần Duy quan sát kỹ, liền phát hiện 20 con ếch của Ha Lang bỏ vào giỏ hắn lại đang từ từ tiêu thất. Hắn nhíu mày, biết rằng quy tắc ngầm không phải là phải lấy ếch của người khác. Sau đó liền ném giỏ về lại cho Hạ Lang.
Trần Duy quay lại vừa bắt ếch, vừa suy nghĩ. Hắn vẫn còn 1 thắc mắc, ếch trong giỏ của Hạ Lang khi nãy hắn kiểm tra lại được đến 14 cân. Hơn hắn đến 4 cân. Hắn bắt ếch sau 10 cân thì ếch của hắn liền biến mất, không thể bắt nhiều hơn.
Đây là việc gì, linh cảnh này đang chủ động làm khó hắn. Nói rồi hắn liền lắc đầu phủ nhận, linh cảnh đặt ra quy tắc, nhất quyết không có thiên vị. Đây nhất định là quy tắc ngầm gì đó mà mình không phát hiện ra.
1 giờ đồng hồ sau, Trần Duy hoàn toàn mộng, hắn vẫn chưa tìm ra quy tắc là gì, ếch của hắn vẫn dừng lại ở mức 10 cân. Chỉ còn 2 canh giờ nữa thôi.
Lúc này Trần Duy quay nhìn về phía Hạ Lang. Tên này lúc này đã mệt bở hơi tai, vừa ôm lấy hạ bộ đau đớn, vừa cố gắng bắt ếch. Kỳ lạ là số ếch trong giỏ của hắn lúc này đã là 16 cân, mà ếch của hắn lại không có dấu hiệu biến mất.
Trần Duy ngạc nhiên, hắn là dùng cách nào để ếch trong giỏ không bị giảm đi. Trần Duy liền dừng lại, hắn quyết định quan sát gã Hạ Lang xem thử đối phương dùng cách gì.
Nhưng cái nhìn chằm chằm của Trần Duy làm Hạ Lang gã cảm thấy dựng hết gai ốc. 2 tay vô thức nắm chặt lấy giỏ của mình. Rất sợ Trần Duy đi lên giật mất.
Hạ Lang đương nhiên từ lúc bị Trần Duy lấy giỏ cũng có để ý phát hiện ra ếch trong giỏ của hắn biến mất. Nhưng sau đó càng bắt, hắn phát hiện tốc độ ếch biến mất ngày càng chậm hơn so với tốc độ bắt của hắn.
Theo tiến độ này thì 20 cân cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, mặc dù đến đó có lẻ hắn đã mệt đến ngất xỉu.
Trần Duy càng quan sát thì đầu óc càng tỏ ra mù mờ, hắn rõ ràng nhìn thấy đối phương rõ ràng chỉ đang bắt ếch thôi. Không hề có làm gì khác. Nhưng rõ ràng ếch trong giỏ của hắn lại đang tăng từng chút một.
Đầu óc Trần Duy quay liên tục, cố gắng suy nghĩ huyền cơ trong này. Thầm nghĩ nếu Nguyễn Quy có mặt ở đây, mọi chuyện liền dễ dàng.
Hạ Lang lúc này nhìn Trần Duy cũng thấy kỳ quặc. Hắn rõ ràng thấy Trần Duy bắt số lượng ếch phải gấp chục lần hắn, vậy mà hiện tại vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ. Thầm cười nhạo, đây nhất định là báo ứng. Nơi này nhất định thấy hắn bị Trần Duy h·ành h·ạ, đã trừng phạt Trần Duy.
Lại 1 canh giờ trôi qua, lúc này Hạ Lang hắn đã mệt sóng soài, 2 chân run lẩy bẩy, mồ hôi nhễ nhại, mặt tái không còn chút máu. Nhưng số ếch hắn bắt đã chạm đến 20 cân. Trần Duy vẫn đang quan sát hắn. Hắn muốn xem thử sau khi Hạ Lang bắt đủ 20 cân ếch, thì ếch có biến mất hay không. Sau đó liền nhìn thấy rất rõ ràng là ếch không biến mất.
Hạ Lang lúc này nằm vật vờ trên mặt đất nhưng không quên nhìn về phía Trần Duy, 2 tay ôm chặt lấy giỏ ếch, hắn rất sợ Trần Duy đi lên dành mất ếch của hắn.
Trần Duy lúc này cũng muốn đi lên kiểm tra 1 chút thử xem. Lại ngay lập tức nhìn thấy lão trưởng thôn làng ếch xuất hiện bên cạnh Hạ Lang liền dừng lại.
Lão trưởng thôn cười nói với Hạ Lang:
“Công tử đã hoàn thành nhiệm vụ, rất tốt, công tử đã có thể về làng.”
Hạ Lang nhìn thấy lão trưởng thôn như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, cười giơ tay:
“Đa tạ trưởng làng, phiền trưởng làng, hỗ trợ dìu tôi về làng.”
Lão trưởng thôn nhìn Hạ Lang cười:
“Đương nhiên rồi.”
Hạ Lang từ từ đứng dậy, trong lòng cười thầm, chỉ còn 1 canh giờ thôi, nếu Trần Duy không hoàn thành, chắc chắn sẽ không yên ổn. Nếu không phải sợ ở lại bị Trần Duy giận cá chém thớt kéo hắn c·hết theo. Hắn đã ở lại quan sát đến cuối cùng. Hắn quyết định về nhà, chỉ cần tối nay Trần Duy không trở về, nói rõ hắn đ·ã c·hết. Trong lòng cầu trời khấn phật tối nay Trần Duy không trở về.
Nhìn thấy lão trưởng thôn mang Hạ Lang rời đi. Trần Duy lại tiếp tục trầm tư. Hắn bắt đầu suy nghĩ khi nãy Hạ Lang hắn làm gì mà lại vượt qua quy tắc ngầm. Vô số từ ngữ nhảy qua đầu hắn:
“Bị thương sao? Chẳng lẻ do b·ị t·hương hạ bộ” Trần Duy bèn bác bỏ ý kiến này, cho dù có thực sự quy tắc này hắn đương nhiên sẽ không làm. Đến cuối giờ nếu cần thiết phải làm b·ị t·hương bản thân 1 chút để thử nghiệm thì hắn sẽ thử sau.
“Khi nãy hắn hình như rất mệt, chính là giống như dùng hết toàn bộ khí lực.” Đầu óc Trần Duy như có gì nổ ngang. Lúc này Trần Duy như đã bắt được huyền cơ. Hắn cảm giác đã biết rõ quy tắc ngầm này là gì. Hắn liền muốn thử nghiệm.
15 phút sau, quả nhiên Trần Duy phát hiện số cân ếch hắn bắt được đã tăng lên 11 cân. Hắn cười nói: “Thì ra là vậy. Đơn giản như vậy ta lại không nghĩ ra.”