Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 27: Tiểu biệt thắng tân hôn




Chương 27: Tiểu biệt thắng tân hôn

Hạ Lang lúc này đang ở trong phòng nghĩ ngơi điều tức, lúc này đã qua giờ Dậu vẫn chưa thấy Trần Duy trở về. Hắn cười thầm vui vẻ.

Nhưng bất chợt 1 tiếng mở cửa làm hắn đánh bộp trong lòng. Vừa quay lại 1 khuôn mặt quen thuộc đang xuất hiện trước mặt hắn.

Hạ Lang trợn mắt chỉ vào Trần Duy:

“Ngươi...ngươi hoàn thành được sao”

Trần Duy theo quán tính giơ chân đạp 1 đạp vào bụng của Hạ Lang làm hắn đau điếng lộn ngược mấy vòng, Trần Duy cười nhạt:

“Bất ngờ chưa thằng khốn”

Sau đó mặc kệ Hạ Lang, hắn tìm 1 chỗ đặt lưng nằm xuống.

Quy tắc ngầm nhiệm vụ bắt ếch vừa rồi chính xác chính là bắt ếch cho đến khi cạn sạch linh khí trong cơ thể. Linh khí trong cơ thể càng cạn kiệt thì số lượng ếch trong giỏ cũng tăng theo.

Hạ Lang không biết sử dụng ngoại công chỉ dùng sức trần bắt ếch, linh khí trong cơ thể hắn hao mòn theo thời gian dẫn đến số ếch trong giỏ hắn ngày càng tăng.

Ban đầu Trần Duy thậm chí còn không đả động đến 1 tí linh khí nội thể, chỉ đơn thuần sử dụng ngoại công. Nên quy tắc tự động triệt tiêu số ếch hắn bắt được.

Sau khi hắn dần tháo bớt linh khí trong nội thể, quả nhiên số lượng ếch trong giỏ hắn liền tăng.

Hắn cảm giác được linh cảnh này chủ động bao lấy số lượng linh khí mà hắn tháo ra, tước đoạt hút lấy, không hiểu nó có ý gì. Một chút linh khí mà thôi, cũng không thể làm linh cảnh này tăng trưởng mạnh lên được.

Sau đó suy nghĩ 1 chút hắn liền tháo hết toàn bộ linh khí trong cơ thể, linh cảnh hút linh khí của hắn thỏa mãn, hắn sau đó bắt ếch liền đơn giản hoàn thành nhiệm vụ.

Hiện tại hắn vừa điều tức, vừa suy nghĩ. Quy tắc ngầm này dường như có 1 chút kỳ quặc. Chỉ là do hắn thông thạo ngoại công nên mới thành ra khó khăn. Đối với người bình thường thì liền đơn giản liền không có việc xảy ra. Hắn hồ nghi linh cảnh này lấy linh khí người tham gia là còn có mục đích nào khác.

Trần Duy thầm nghĩ đến Lạc Nhan, không biết ở bên kia Lạc Nhan như thế nào rồi. Lại nhìn lên hắc mệnh của bản thân, 1 tia tử phượng rõ ràng vẫn ngưng thực, nói rõ cô ấy vẫn không sao.



Làng dầu,

Lạc Nhan và Tiên ở bên này cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Múc 50 cân dầu. Nhìn 2 người lúc này ngã sóng soài, mồ hôi nhễ nhại, không còn chút sức lực. Rõ ràng cũng là 1 nhiệm vụ vắt kiệt hết linh khí, sức lực của cả 2.

Khi 2 người nghĩ ngơi điều tức. Tiên mới lấy ở trong người 1 ít lương khô ném qua cho Lạc Nhan:

“Cầm lấy ăn đi.”

Lạc Nhan ngẩn người:

“Lương khô này ngươi lấy ở đâu?”

Tiên không che dấu đáp:

“Là tên khốn Hạ Lang kia đưa cho ta, hắn muốn ta mau chóng bình phục v·ết t·hương nên đã đưa cho ta, đừng hỏi ta tại sao hắn có, ta cũng không rõ.”

Nói xong Tiên đưa lương khô lên miệng nhai ngấu nghiến.

Lạc Nhan thấy Tiên ăn không có vấn đề, trong hoàn cảnh này cô ta cũng không có lý do làm hại mình, bèn đưa lên miệng nhấm nháp.

Vừa ăn 1 chút cô liền thấy khó chịu, thứ này sao lại khó nuốt đến vậy. Trong lòng bất giác nghĩ đến những món ăn Trần Duy nấu 3 ngày qua.

Tiên nhìn thấy biểu lộ của Lạc Nhan liền nhíu mày:

“Cô bị làm gì vậy, nếu không muốn ăn thì đưa lại đây.”

Lạc Nhan thấy vậy liền xua tay:



“Không, ta ăn, chỉ là chắc do mệt mỏi quá nên không ăn vào.” Lạc Nhan lấp liếm cho qua chuyện.

Tiên nhìn chằm chằm:

“Tại sao trở về ta lại có cảm giác cô có vẻ mập mạp, trắng hồng hơn trước vậy.”

Lạc Nhan xua tay đỏ mặt: “Không, là cô nhìn nhầm mà thôi.”

Một lúc sau. Lạc Nhan vẫn chưa nghĩ ngơi. Ánh mắt cô lâu lâu lại quay đầu nhìn xuống nền nhà như tìm kiếm 1 điều gì đó. Trong lòng dấy lên 1 nỗi nhớ nhung mơ hồ không ngừng lại được. Hồ nghi tự hỏi bản thân:

‘Ta là đang bị gì vậy, chẳng lẻ là cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn mà người ta hay nói sao, xùy, không thể nào, ta chỉ mới gặp hắn 3 ngày, ta sao có thể tùy tiện như vậy được.’

Nàng không hề nhận ra bản thân vô hình bị sự thâm trầm, bí ẩn của Trần Duy làm nàng muốn tìm hiểu, muốn trầm mê. Cũng là do độc si làm ảnh hưởng.

Nàng lắc đầu tự thúc ép bản thân phải nhắm mắt nghĩ ngơi, không hề biết rằng độc si trong cơ thể nàng đang bắt đầu dần tan biến mất trong cơ thể.

Biểu cảm, hành động của Lạc Nhan lại không tránh được cái nhìn của Tiên. Không ai hiểu nữ nhân bằng nữ nhân. Cô ta đã đoán được phần nào cô gái này có lẻ đã động phương tâm. Tò mò tự hỏi tên kia là thần thánh nơi nào lại có thể để cho đệ nhất mỹ nhân thần thánh thế gia phải trằn trọc suy tưởng. Nên nhớ đến cả người mang tiếng là kỳ tài đệ nhất thế gia, anh tuấn, tài giỏi không thiếu thứ gì như Phù Thiên, cũng không lọt mắt xanh cô ta.

Làng ếch,

Hạ Lang nhìn Trần Duy đang nằm trên giường, đã đi ngủ, có tiếng ngáy đều đặn, mắt như phun lửa. Hắn rất muốn đi lên chém đối phương thành trăm mảnh. Nhưng liền khống chế lại hành động. Hắn có chút sợ đây là Trần Duy đang lừa hắn.

Một lúc sau cảm giác yên lặng, hắn liền lẻn ra ngoài giả đi vệ sinh. Sau đó nhìn dáo dát xung quanh không có ai, liền đi tìm 1 chỗ kín đáo.

Đến nơi lại nhìn quanh một vòng, cảm thấy xung quanh yên lặng không 1 động tĩnh, mới thở ra 1 hơi. Hắn lúc này mới ngồi xuống lấy từ trong túi áo ra 1 chiếc vòng tay. Chiếc vòng tay làm bằng đá màu bạc thiết kế vô cùng đơn giản. Nhưng nhìn Hạ Lang lại nâng niu nó giống như bảo vật.

Hắn lấy tay xoa chiếc vòng 1 vòng chợt có dị biến, trước mặt hắn lại bỗng dưng từ hư không xuất hiện 1 ít lương khô. Hạ Lang nhìn thấy lương khô liền cảm thấy 1 chút an ủi. Nhanh chóng cầm lấy lương khô nhai ngấu nghiến. Đúng lúc này chợt 1 tiếng vang bên tai làm hắn sợ hãi giật nãy mình:

“Ồ, lại có cả trữ vật thủ trạc, không tệ lắm.”

Hạ Lang quay đầu nhìn thấy Trần Duy đang nhìn hắn cười toe toét liền kinh hồn bạt vía:



“Ngươi...ngươi, không phải đã đi ngủ rồi sao. Tại sao lại ở đây.” Nói rồi nhanh chóng nhét cái vòng tay vào trong người.

Trần Duy nhìn hắn cười mỉa mai:

“Ta là thấy anh vợ đi ra ngoài lâu quá, sợ anh bị trúng gió nên mới ra ngoài tìm kiếm.”

Trần Duy nhìn thấy điệu bộ lấm lét của Hạ Lang nên đã nghi ngờ đi theo. Quả nhiên liền phát hiện ra chút bất ngờ nhỏ.

Hạ Lang yếu ớt:

“Ta...ta chỉ ra ngoài hóng gió chút thôi. Sẽ về nhanh thôi, ngươi không cần quan tâm.”

Trần Duy cười cợt bước từng bước tới chỗ Hạ Lang:

“Anh vợ à, lễ cưới vừa rồi của chúng ta, anh vợ vẫn chưa đưa quà cưới đấy, vừa hay, ở đây ta thấy 1 thứ vừa mắt.”

Hạ Lang nghe đến đó làm gì không biết bản thân đã bị lộ. Hắn sợ hãi liên tục lùi về phía sau:

“Ta là không hiểu ngươi đang nói cái gì. Ngươi không cần qua đây”

Trần Duy cười cợt, liên tục sấn tới, hắn giơ tay chuẩn bị chộp đến Hạ Lang.

Bỗng dị biến xảy ra, ngay khoảnh khắc 2 người chỉ còn cách nhau chừng 1 mét. Bỗng trên tay Hạ Lang lúc này bỗng xuất hiện 1 vật dụng chẻ ra cánh cung bằng gỗ nằm ngang, ở giữa cánh cung có 1 cái báng dài bằng kim loại, phía trên báng có thể nhìn thấy 10 mũi tên vô cùng sắc lẻm, phía dưới báng có 1 cái tay cầm. Đây rõ ràng là 1 cái nỏ. Nó như hiện từ không khí mà ra.

Hạ Lang trợn mắt nhìn Trần Duy căm phẫn, gằn nộ lên 1 tiếng:

“C·hết đi”. Vừa dứt lời thì 10 mũi tên sắc lẻm cũng rời nỏ bay về phía Trần Duy.

10 mũi tên xé gió mang theo sát phạt cực mạnh bay về phía Trần Duy.

Liên tục có tiếng phập phập vang lên, Hạ Lang cười lớn. Hắn chính là rất hưng phấn nếu thấy Trần Duy hóa thành 1 con nhím.