Chương 28: Lạc Nhan lâm nguy
Làng dầu,
“Bắc kim thang, cà rang bí rợ, cột qua kèo là kèo qua cột, khặc...khặc, kk”
Lạc Nhan đang chìm sâu vào giấc ngủ bỗng nghe loáng thoáng có ai đó quen thuộc gọi tên mình. Nàng mơ màng mở mắt liền nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc đang nhìn mình, bóng dáng ấy nhẹ nhàng mở miệng:
“Lạc Nhan, nương tử, nương tử.”
Lạc Nhan nghe thấy có chút đỏ mặt, mơ màng trả lời:
“Xùy, ai là nương tử của ngươi, tại sao ngươi lại đến được đây, ta là đang ngủ mơ hay sao?”
Bóng dáng Trần Duy ngày càng ngưng thực trước mắt nàng. Chỉ thấy hắn nhìn nàng khẽ mỉm cười:
“Nương tử, nàng không sao là tốt rồi, nàng ở lại bảo trọng, ta đi đây.” Nói rồi liền quay lưng bước đi.
Lạc Nhan thấy vậy, có chút vội vàng hô theo:
“Ngươi đi đâu vậy, đừng đi.”
1 chốc sau, mắt Lạc Nhan mở toang, nàng bần thần ngồi dậy, tâm trạng hốt hoảng:
“Khí tức vừa rồi, là Trần Duy, không sai được, không được” Nói rồi liền bước nhanh ra mở cửa.
Đập vào mắt nàng chính là bóng lưng của Trần Duy đang bước về phía cổng làng. Lạc Nhan sợ hãi lo lắng giật mình đuổi theo.
Ngay lúc Lạc Nhan bước ra khỏi cửa. Tiên cũng cảm giác gì đó giật mình tỉnh dậy. Mơ màng mở mắt liền kinh hãi. Trước mặt nàng là kẻ mà nàng không muốn gặp nhất, Thục Hạ Lang, chỉ thấy hắn mở miệng nói:
“Tiên, nương tử, nương tử”
Tiên run lẩy bẩy, muốn với tay nắm lấy 1 thứ đồ vật gì đó. Nhưng cơ thể như bị đè lại, khó mà cử động. Nàng căng thẳng run giọng:
“Ngươi...ngươi đừng qua đây”
Lại thấy hắn mỉm cười nhìn nàng. Mặc dù là nụ cười nhẹ như gió xuân, nhưng Tiên lại cảm thấy có 1 chút kinh tởm. Hắn mở miệng nói:
“Nương tử nàng không sao là tốt rồi, nàng ở lại an ổn, ta đi đây.” Nói rồi cũng quay lưng bước ra ngoài.
Tiên nghe vậy càng đổ mồ hôi hột, chân tay quờ quạc, rất sợ tên khốn kia nửa đường lại quay lại làm nhục nàng.
Nhưng đợi một lúc đến lúc cô mở mắt ra, tên kia vẫn không quay trở lại. Nàng lúc này đã có thể di chuyển cơ thể, liền chồm người dậy. Với tay cầm lấy 1 cây gậy gỗ, âm thầm phòng bị đối phương quay lại. Tiên đổ mồ hôi:
“Tại sao hắn lại đến được đây”
Đợi cả buổi không thấy Hạ Lang quay lại, cô lại nhìn quanh một vòng mới phát hiện ra cả Lạc Nhan cũng không còn ở đây. Trong lòng 1 chút lo nghĩ, chẳng lẻ Lạc Nhan đã bị tên Hạ Lang kia bắt ra ngoài, đắn đo 1 chút, quyết định ra ngoài xem thế nào.
.....
Làng ếch, quay lại nửa tiếng trước
Hạ Lang đang vui mừng đắc thắng, liền nghe 1 tiếng vang lên bên tai :
“Lại có 1 kiện linh bảo trung phẩm, không tệ, nỏ liên châu, vật này ta cũng xin nhận lấy.”
Hạ Lang sợ đổ mồ hôi. Chưa kịp phản ứng, 1 bàn tay đã nắm lấy thanh nỏ trong tay hắn, tay còn lại vung 1 đấm vào mặt hắn. Hắn bay lộn nhào về phía sau, đầu óc choáng váng.
Nhìn kỹ liền có thể thấy vị trí 10 mũi tên găm phải lại là 1 gốc cây lớn. Trần Duy nghĩ thầm cũng có 1 chút may mắn, tên của đối phương bắn ra không có kèm theo linh khí, nên hắn mới tránh né được, nếu không ở cự ly gần như vậy hắn chí ít cũng phải chịu 1 ít tổn thương.
Hạ Lang đau đớn mò dậy, kiểm tra lại trong người liền bàng hoàng, đồ vật không thấy. Hắn không quan tâm đau đớn lại nhìn dáo dát xung quanh.
Trần Duy thấy vậy khẽ cười:
“Ngươi không cần phải tìm nữa, nó ở đây.” Nói rồi bèn giơ chiếc vòng tay bằng đá ra trước mặt cười lạnh khiêu khích Hạ Lang. Khi nãy hắn đấm vào mặt Hạ Lang cũng tiện tay chộp lấy.
Hạ Lang thấy vậy, tâm liền chùn xuống, hắn lúc này mếu máo:
“Ta cầu xin ngươi trả lại nó cho ta, ngươi muốn đồ vật gì, sau khi ra khỏi đây, ta cũng sẽ đáp ứng cho ngươi, chỉ cần ngươi trả lại cho ta. Ân oán của ta và ngươi, ta nhất định cũng không tính toán”
Điệu bộ hắn lúc này vô cùng khẩn trương chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin.
Trần Duy giống như xem Hạ Lang là không khí. Hắn xoa chiếc vòng 1 vòng, chiếc nỏ liên châu nhanh chóng biến mất. Trần Duy kiểm tra trong chiếc vòng thủ trạc liền thấy trong vòng có rất nhiều đồ vật linh tinh. Tên khốn Hạ Lang này ngoài để quần áo của mình, trong này lại có chất vô số nội y của phụ nữ, mà những nội y này còn là thứ phụ nữ đã từng dùng qua. Rõ là 1 tên biến thái.
Trần Duy cảm thấy hơi kinh tởm, dự định sau khi trở về sẽ tiêu hủy hết. Lại kiểm tra 1 vòng, phát hiện trong này còn tồn 1 số tiền là 600 triệu đồng, khẽ cười. Lại nhìn quanh 1 vòng, phát hiện trong này còn tồn 2 vật phẩm, mắt liền sáng. 1 thứ trong đó nhìn như đá thạch anh tím, phát ra ánh sáng êm dịu. 1 thứ khác lại có hình dạng như 1 cái móng của động vật, nhưng lớn bằng 1 cái nắm tay của người bình thường.
Trần Duy cười vui vẻ, đồ tốt. Sau đó hắn bỏ cái vòng tay vào trong áo trong cái nhìn trân trối của Hạ Lang.
Hạ Lang nghiến răng nghiến lợi:
“Người anh em, làm người phải cho người khác 1 con đường sống. Cậu không biết, tôi chính là thiếu chủ Thục gia, Thục gia là gia tộc mạnh như thế nào, ở trong giang hồ cậu cũng rõ ràng, ra khỏi đây cậu cũng sẽ không yên ổn đâu, còn liên lụy đến cả gia đình cậu nữa, cậu nên suy nghĩ kỹ trước khi làm”
Trần Duy quay lại nhìn Hạ Lang. Nếu không phải trong này ta không thể g·iết ngươi, ta đã 1 tát c·hết tươi ngươi rồi, còn dám uy h·iếp ta, thầm nghĩ sau khi ra khỏi đây nhất định cho tên Hạ Lang này xanh cỏ. Ánh mắt g·iết người mở miệng:
“Biến con mẹ mày đi.”
Hạ Lang căm phẫn, nhưng nhìn ánh mắt tỏa ra sát khí của Trần Duy chỉ có thể mò dậy trốn đi. Không dám nói thêm 1 tiếng. Hắn thực sự sợ Trần Duy sẽ g·iết hắn. Nên cũng không dám bước về căn nhà cũ, mà di chuyển về 1 hướng khác.
Trần Duy sau đó cũng bước về phòng. Ở trong phòng, hắn đang điều tức chuẩn bị nghĩ ngơi. Bất chợt 2 mắt như chùn xuống. Trong không khí vang lên loáng thoáng bài đồng dao:
“Bắc Kim thang, cà rang bí rợ, cột qua kèo là kèo qua cột, khặc...khặc...kk”
Trần Duy ráng giữ bản thân tỉnh táo chống lại. Lúc này 1 bóng nữ nhân xuất hiện trước mắt Trần Duy, bóng người khẽ nói:
“Trần Duy, tướng công, tướng công.”
Trần Duy nheo mắt nhìn hình bóng Lạc Nhan trước mặt, không đáp. Bóng người lại tiếp tục mở miệng cười:
“Tướng công, ngươi không sao là tốt rồi, ngươi ở lại bảo trọng, ta đi đây.”
Nói xong bóng người liền đi ra cửa bước ra ngoài. Trần Duy dùng vận mệnh chi nhãn nhìn rõ đã nhận ra vấn đề. Thầm nghĩ thì ra linh cảnh lấy linh khí của người tham gia là để mô phỏng ra 1 người giống y hệt, đến cả khí tức cũng bị nó mô phỏng hoàn toàn. Cái hắn thắc mắc là linh cảnh này đang muốn làm gì. Suy nghĩ xong liền quyết định bước ra ngoài xem kỳ biến.
Ở một bên, Hạ Lang hắn cũng gặp tình cảnh tương tự, ban đầu hắn khó cử động còn gặp Tiên xuất hiện trước mặt, còn sợ hãi nghĩ bản thân bị Tiên ám toán. Sau khi nghe những lời nói khó hiểu. Hắn lấy lại cử động, nhìn Tiên rời đi xa, hắn liền ngồi im 1 chỗ. Hắn đương nhiên quyết định không đi theo. Hắn lúc này đã mất trắng, vốn không có gì phòng thân. Rất sợ cô ta đang giăng bẫy hắn ở phía sau. Càng nghĩ lại càng hận Trần Duy vô cùng.
Trần Duy lúc này đã bước ra khỏi cổng làng. Nhìn thấy bóng hình Lạc Nhan được tạo bởi linh khí kia lúc này xuất hiện trên chiếc cầu trắng quỷ quái kia. Lòng Trần Duy đánh bộp 1 tiếng. Thầm nói:
“Nguy rồi, Lạc Nhan gặp nguy hiểm.”