Chương 29: Hữu tình tức chết, vô tình tức sống
Trần Duy không suy nghĩ gì nhiều. Cổ tay hắn rung động, quyển sách ‘Tranh mệnh’ từ hư không xuất hiện, phiêu phù trước mặt hắn, hắn từ trong trang sách nhanh chóng kẹp ra 1 chiếc thẻ bài, lá bài bóng tối 2 bích, khẽ hô:
“Vô giới”
Ngay lập tức, lấy hắn làm trung tâm, hắc vụ màu đen tuôn ra nhanh chóng, làm rung động cả không gian, Trần Duy đứng giữa kết giới, tóc đen tung bay, khí vũ hiên ngang, anh tuấn bất phàm. 2 mắt hắn lúc này có tam hoa hội tụ. Vận mệnh chi nhãn hiện. Hắn xoay đầu nhìn về 1 phía. Ngay tức khắc bàn tay nắm thành quyền, linh khí phun trào mạnh mẽ, 1 đấm giáng mạnh vào khoảng không, miệng gằn lớn:
“Mở”
Ngay lập tức khoảng không như có thứ gì bị nứt, vết nứt nhanh chóng bị lan rộng ra, tạo thành 1 tia hở không gian. Trần Duy nhanh chóng lách người bước vào bên trong, thân hình nhanh chóng biến mất tại chỗ.
....
Làng dầu,
Tiên lúc này bước theo phía sau bóng dáng Hạ Lang đã đến trước cổng làng. Cô nhíu mày vì vẫn không phát hiện ra bóng dáng Lạc Nhan. Sau đó lại nhìn 1 vòng liền giật mình, cô nhìn thấy Lạc Nhan đang hốt hoảng chạy theo bóng 1 người thanh niên trẻ, mà người thanh niên trẻ kia lúc này đã đứng ở trên chiếc cầu trắng kia. Mắt thường có thể thấy rõ ràng đã bị dây leo trên cầu quấn chặt.
Tiên vội vàng muốn đuổi lên ngăn cản, nhưng biết hiện tại bản thân đã chậm, Lạc Nhan chỉ còn cách cây cầu kia 1, 2 bước chân. Biết bản thân không cứu được Lạc Nhan, Tiên xoay đầu nhắm mắt không dám nhìn thẳng.
Bỗng 1 tiếng động như gương vỡ vang lên dữ dội, làm Tiên đảo mắt nhìn xem. Liền thấy lúc này 1 bóng dáng từ hư không phóng ra với tốc độ kinh khủng, tốc độ nhanh đến mức Tiên không thể nhìn rõ được đó là vật gì. Chỉ thấy bóng hình đó nhanh chóng lao nhanh về phía Lạc Nhan. Tiên nhìn thấy liền muốn hô lên 1 tiếng nguy hiểm cảnh báo Lạc Nhan.
Nhưng cảnh tượng sau đó làm cô há hốc mồm. Bóng hình đó lao đến Lạc Nhan bắt đầu thả chậm lại tốc độ, có thể nhìn ra được là một nhân ảnh. Lúc Lạc Nhan chỉ còn nửa bước chân nửa là đạp lên cầu. 1 vòng tay mạnh mẽ nhẹ ôm lấy vòng eo của cô. Dễ dàng ôm chặt lấy cô nhảy lên xoay tròn sau đó rơi xuống ở 1 bên.
Lạc Nhan giật mình không biết là ai t·ấn c·ông mình, vội vàng muốn đẩy ra, la lớn:
“Buông ta ra, ta phải cứu hắn.” Sau khi dùng sức lực cũng không cách nào thoát khỏi đôi tay kia, cô liền điên cuồng bấu víu, cào cấu nhưng cũng không cách nào thoát được. Sau đó 1 tiếng nói làm Lạc Nhan chợt khựng lại:
“Cào cấu vậy đủ chưa?”
Cô sững người tưởng rằng mình nghe lầm, ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nàng trợn tròn mắt. Sau đó lại quay đầu nhìn hướng lên cầu.
Trên cầu lúc này rõ ràng cô vẫn nhìn thấy 1 Trần Duy khác nhưng dưới ánh nhìn chăm chú, nàng nhìn thấy Trần Duy ở trên cầu bắt đầu mờ dần rồi tan biến vào không khí. Các sợi dây leo cũng quay lại vị trí ban đầu.
Khi này cô mới nhận ra, bản thân đã bị lừa, chỉ kém 1 chút đã bước lên cầu. Cô quay lại nhìn Trần Duy, không biết tại sao lại như 1 loại bản năng liền ôm chặt lấy Trần Duy, khóe mắt 1 hàng lệ rơi. Miệng khẽ nói:
“Ngươi không sao, là tốt, ta khi nãy đã có 1 chút sợ.”
Trần Duy thấy vậy mặc dù cảm thấy không phải nhưng cũng không đẩy nàng ra, lấy tay nhẹ vỗ vào vai nàng an ủi:
“Không sao đâu, không có chuyện gì”
Lúc này phát hiện bản thân có chút thất thố, Lạc Nhan mới thoát tay ra, cúi đầu có chút xấu hổ.
Trần Duy cười nhạt trêu ghẹo:
“Mắt của cô đúng là không dùng được, ta rõ ràng soái hơn tên kia, dễ nhận ra như vậy lại không phát hiện ra.”
Lạc Nhan nghe hắn bốc phét khẽ cười, tâm giãn ra liền hỏi:
“Chẳng qua là ta sợ ngươi c·hết, không ai nấu ăn cho ta, ngươi là bằng cách nào lại bước qua đây được vậy?”
Trần Duy đưa ngón trỏ lên miệng cười bí hiểm:
“Cái này là bí mật.”
Lạc Nhan làm mặt nũng nịu quay đi:
“Ta mới không thèm biết.”
Trần Duy khẽ cười. Không khí có chút ám muội.
Lúc này 1 bóng người xuất hiện làm tan không khí giữa 2 người. Lạc Nhan nhìn thấy bóng hình này liền có nộ hỏa bốc lên không dừng. Gằn giọng:
“Là ngươi, tên khốn Hạ Lang.”
Đang lúc nàng đang muốn xông lên dạy dỗ Hạ Lang 1 bài học. Chợt liền cảm giác được Trần Duy kéo tay nàng lại. Nàng quay lại nhìn Trần Duy khó hiểu. Trần Duy khẽ cười:
“Hắn cũng là giả.”
Lạc Nhan nghe vậy liền kinh ngạc che miệng hỏi:
“Hắn không phải người thật.”
Trần Duy đáp chắc nịt:
“Không sai.”
Lạc Nhan nghe vậy không biết sao liền có 1 loại cảm giác tin tưởng không điều kiện, dừng lại động tác. Sau đó nhìn thấy bóng hình Hạ Lang đi ngang qua nàng, không hề ngó ngàng mà tiến thẳng lên cầu.
Tiên lúc này chứng kiến hết thảy mọi việc xảy ra vô cùng giật mình. Nhìn thấy 2 người Lạc Nhan ôm nhau, ánh mắt tình bể tình liền há hốc mồm. Ngẫm nghĩ chút liền hiểu rõ cốt lõi, thì ra gã này là người Lạc Nhan động xuân tâm.
Âm thầm đánh giá Trần Duy. Vừa soái, vừa tài giỏi, lại có tình nghĩa. Thầm khen Lạc Nhan cũng có mắt nhìn người không tệ.
Sau cùng ánh mắt của cô cũng đổ dồn vào tên Hạ Lang đang bước lên cầu.
Lạc Nhan đưa ánh mắt tò mò nhìn về Trần Duy dò hỏi:
“Ngươi có biết đây là Linh Cảnh đang làm gì không?”
Trần Duy khẽ đáp: “Đây có lẻ là 1 cái trò chơi của linh Cảnh”
Lạc Nhan: “trò chơi sao?”
Trần Duy gật đầu nheo mắt nói: “Hữu tình tức c·hết, Vô tình tức sống. Linh Cảnh sở thích vốn là thích trêu đùa cảm xúc. Tình nghĩa càng lớn càng khó sống qua linh cảnh. Những người vượt qua được, đa số đều là những kẻ lãnh cảm. Kẻ càng có tình, linh cảnh cắn nuốt xong nó sẽ càng mạnh hơn"
Lạc Nhan giật mình, cô cũng không ngốc, ngay lập tức có thể hiểu ý của Trần Duy. Bản thân cô cũng vì hữu tình mà xém chút nữa bị lừa c·hết.
Sau đó lại nhìn bóng gã Hạ Lang đã trên cầu mở miệng hỏi Trần Duy:
“Tức là hắn.”
Trần Duy cười chỉ về phía Tiên đang đứng ở xa:
“ Không sai, hắn xuất hiện là nhử cô gái kia, cô ta đi lên cứu hắn tức c·hết, không cứu là sẽ vượt qua.”
Lạc Nhan nghe vậy liền muốn đi tới nhắc nhở Tiên 1 tiếng. Liền nghe Trần Duy chặn lại:
“Không cần, cô ta sẽ không lên đâu. Ánh mắt cô ta cho thấy, cô ta không quan tâm sống c·hết của gã Hạ Lang.”
Lạc Nhan nghe vậy cũng khẽ cho là đúng. Quả nhiên đến lúc bóng hình Hạ Lang cuốn đi mất, Tiên cũng không đoái hoài.
Ngay sau đó, chợt không gian bên trong có 1 tiếng rung lớn. Chợt xuất hiện trước mặt Tiên là 1 vết nứt không gian lớn, có thể nhìn thấy 1 khung cảnh thế giới khác ở phía sau. Phía trước mặt Trần Duy, Lạc Nhan và kể cả trước mặt gã Hạ Lang ở làng ếch cũng xuất hiện 1 vết nứt tương tự.
Lạc Nhan thấy vậy giật mình, kinh ngạc hỏi Trần Duy:
“Đây là gì vậy?”
Trần Duy không kinh hoảng, bình tĩnh đáp:
“Đây chính là cổng ra, bên kia chính là thế giới thực của chúng ta. Đã đến phần cuối Linh Cảnh”
Lạc Nhan nghe vậy liền vui mừng:
“Thật sao, vậy là bây giờ chúng ta có thể thoát ra ngoài sao.”
Trần Duy : “ Đúng vậy nhưng ta hiện tại chưa muốn đi ra ngoài.”
Lạc Nhan há hốc: “Tại sao?” Cô thật sự rất muốn rời khỏi đây
“Ta đã từng nói, ta đến đây vì 1 kiện kỳ vật trấn thể. Chưa lấy được, ta đương nhiên không thể rời khỏi” Trần Duy cười đáp.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, Lạc Nhan ánh mắt kiên quyết nói:
“Ta sẽ ở lại giúp ngươi.”
Lạc Nhan nhìn nàng, khẽ cười :
“Để lấy kỳ vật này, nếu không có cô giúp đỡ, tôi cũng sẽ không hoàn thành được.”