Chương 31: Vương chủng, tử cục
Trần Duy có chút buồn cười, kéo tay Lạc Nhan về phía sau, âm trầm nói:
“Từ lúc này giao cho ta, cô vẫn nên thoát ra bên ngoài sẽ tốt hơn.”
Thực chất trong lòng Trần Duy lúc này có 1 chút e ngại. Không biết tại sao lúc dị chủng này xuất hiện, trực giác của Trần Duy lại báo động nguy hiểm, đây là do bao lần đối diện với sinh tử mà thành, rất khó mà cảm giác sai được. Khi nói chuyện với ‘Dị chủng’ hắn càng hồ nghi, vì con ‘Dị chủng’ này linh trí quá cao.
Lại nhớ đến 2 thử thách cuối của linh cảnh tưởng chừng đơn giản nhưng nếu hắn không phát hiện ra vấn đề linh lực hoặc không có vận mệnh nhãn, hắn cũng không thể nhận ra đối phương là người giả, chắc chắn không dễ vượt qua được thử thách, có chút hung hiểm.
Hắn ngẫm lại các linh cảnh xuất thế đầu tiên không thể nào có thử thách khó như vậy, và những ‘Dị chủng’ xuất thế đầu cũng không thể có linh trí cao như con trước mặt như vậy. Càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý.
Lạc Nhan nhíu mày lắc đầu không đồng ý ra bên ngoài. Đang lúc Trần Duy đang tìm cách đẩy Lạc Nhan ra bên ngoài. 1 tiếng kịtttt kéo dài phá tan bầu không khí, vết nứt không gian hoàn toàn đóng lại. Cùng lúc 1 tiếng cười lạnh âm trầm kéo dài toàn linh cảnh:
“Khặc...khặc... đã muộn, 2 người các ngươi đều ở lại đi, tiểu tử, ngươi chỉ biết 1 mà không biết 2, ngươi biết ta là ‘Dị chủng’ thì sao, ngươi tưởng ‘Dị chủng’ nào cũng giống nhau hay sao. Ấu trĩ, haha...”
Nghe đến đây Trần Duy càng cảm thấy bất an. Trần Duy hít sâu 1 hơi, lúc này tay phải của hắn liền bùng nổ ra linh lực khổng lồ, trên lòng bàn tay hắc vụ màu đen căng tràn lan tỏa ra xung quanh như hắc long bay lượn, sau đó hắc long lại cuộn tròn nén lại liên tục tạo thành 1 khối cầu nhỏ màu đen tuyền giống như lỗ đen vũ trụ thu nhỏ. Vừa nhìn liền biết khối cầu này có sức oanh tạc khổng lồ, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
‘Dị chủng’ nhìn thấy liền có chút kinh ngạc. Lạc Nhan cũng kinh hô thành tiếng:
“Đây chẳng phải là ‘Long động khí’ trong truyền thuyết của Long môn (Võ rồng) sao, nghe nói bí kỹ này chỉ truyền cho kế nhiệm chưởng môn, hắn chẳng lẻ là truyền nhân 'Long môn'!”. Nhìn thấy linh lực từ quả cầu đen phát ra, Lạc Nhan liền biết Trần Duy mạnh hơn nàng rất nhiều.
Lạc Nhan cũng 1 chút hồ nghi, nàng chưa từng nghe nói ‘Long động khí’ lại có màu đen, đáng lẻ phải có màu tử sắc hoặc hoàng kim mới đúng.
Tiếng ‘Dị chủng’ lại vang toàn bộ linh cảnh:
“Khặc...khặc...Không tệ, lại biết 1 môn tiểu thần thông, chẳng chắc lại ngông cuồng như vậy, haha..ha. Tiểu tử, tán thưởng cho dũng khí của ngươi, ta sẽ cho ngươi c·hết thông suốt.”
Quả cầu trên tay của Trần Duy như muốn rút cạn linh lực trên người của hắn. Quả cầu này đủ sức oanh tạc 1 vùng đất đường kính 200 m thành bình địa, nhưng lúc này Trần Duy không hề tỏ ra tự tin mà thực tế lo lắng vô cùng. Hắn trong nháy mắt thuận tay trái còn lại ôm chặt lấy eo của Lạc Nhan. Tay phải ngay lập tức giương tay phóng quả cầu đi.
Điều bất ngờ là nơi hắn phóng quả cầu lại không phải là con quái vật màu đen kia mà lại là vào vết nứt không gian đang khép lại ngay bên cạnh. Rất rõ ràng, Trần Duy chọn lựa ‘trốn’. Hắn sau khi thấy Dị Chủng ra động thái. Liền biết con Dị chủng này hắn đối phó không được.
Con mắt dọc của ‘Dị chủng’ nhìn thấy liền hiện ra 1 biểu cảm trêu chọc:
“Giờ mới nghĩ đến chuyện trốn sao, đã muộn, khặc...khặc.”
Nói rồi giữa con mắt dọc liền hiện ra tử mang, 1 luồng ánh sáng màu tím bao trùm con mắt, ngay lập tức 1 cột sáng màu tím khổng lồ từ con mắt dọc phóng ra, nhanh chóng nuốt chửng hết quả cầu màu đen của Trần Duy.
Trần Duy liền khựng lại động tác. Hắn quay đầu nhìn về ‘Dị chủng’ căng thẳng vô cùng. Con mắt kia rõ ràng muốn trêu chọc hắn, nếu cột sáng tím kia bắn về phía 2 người hắn thì cả 2 đã đi chầu ông bà rồi, rõ ràng nó muốn bắn nuốt chửng ‘Long động khí’ để trêu tức Trần Duy.
Lại nhìn vết nứt không gian đã hoàn toàn biến mất. Trần Duy nhìn về phía ‘Dị chủng’ mở miệng nói:
“Ngươi không phải là cấp ‘Binh’.”
Con mắt kia lại nháy 1 cái trêu tức Trần Duy, cười nhạo:
“Tiểu tử, sao không kiêu ngạo nữa đi, cho ngươi mặt mũi lại không nhận. Khặc...khặc. Ta không biết tại sao ngươi lại rõ cấp bậc của bọn ta. Nhưng để cho ngươi c·hết nhắm mắt, ta sẽ cho ngươi biết, ta đương nhiên không phải là ‘Binh’ ta là ‘Vương’ thứ hạng của ta chính là ‘Số 4’.”
1 tiếng ong... ngang đầu Trần Duy, hắn căng thẳng hoang mang đổ mồ hôi:
“Không thể nào, 1 vị ‘Vương’ ngươi không thể tỉnh dậy sớm như thế này được.”
Một lần nữa con mắt lại nheo lại nhìn Trần Duy:
“Chậc, tiểu tử, ngươi biết cũng không ít, đúng như ngươi nói đáng lẻ ta không tỉnh dậy sớm như vậy, nhưng có thứ gì đó đã gọi ta, ta cũng không hiểu thấu liền tỉnh dậy.”
Trần Duy lúc này tâm hoàn toàn chùn xuống. Hắn không nghĩ bản thân vừa trùng sinh lại đụng ngay 1 vị ‘Vương chủng’ đây chẳng lẻ là hắc mệnh mang đến tai họa, ngoại kiếp, trong đầu nghĩ vô số cách thoát thân, khả năng của hắn bây giờ không thể đối phó được 1 vị ‘Vương’. Cho dù chỉ là vương mới thức tỉnh. Lại nhìn thấy Lạc Nhan cũng hồn bay phách lạc ở 1 bên.
Nàng nhìn thấy cột sáng tím khi nãy rõ ràng đã vượt qua sức mạnh Tố thể cảnh thông thường, liền lắp bắp:
“Khi...Khi nãy là sức mạnh gì vậy? ‘Binh’ ‘Vương’ đó là thứ gì”
Trần Duy nhìn nàng có chút đau đầu khó xử, khó khăn nói:
“Bình tĩnh, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi đây, ngươi sẽ không c·hết.”
Nghe lời nói của Trần Duy, con mắt dọc kia càng có biểu lộ trêu tức. Nó lại nháy 1 cái. Bất chợt 1 quả cầu màu tím liền bao bọc lấy 2 người Trần Duy, Lạc Nhan.
Trần Duy kinh sợ, ngay lập tức 2 tay linh lực cuộn trào, liên tục vung quyền vào quả cầu muốn thoát ra ngoài, cả Lạc Nhan cũng hỗ trợ ra tay, nhưng không làm quả cầu suy suyển mảy may. Quả cầu này lại có độ cứng đạt đến Tố thể đỉnh phong. Cả 2 bị nhốt ở bên trong không cách nào thoát ra
Con mắt nhìn Trần Duy vùng vẫy cười nhạo:
“Ngươi thoát đi, thoát cho ta xem, ha..ha, tiểu tử, vì ngươi thành công chọc tức ta, tưởng thưởng ngươi, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là tuyệt vọng cùng cực.”
Trần Duy không công phá được quả cầu tím, dừng lại quay đầu nhíu mày nhìn về phía con mắt dọc. Lại nghe nó tiếp tục luyên thuyên:
“ Tiểu tử, ngươi biết nhiều như vậy, có biết ‘Vương’ bọn ta, cả đời chỉ dưỡng dục 1 môn thần thông. Là chân chính thần thông chứ không phải thứ tiểu thần thông ngươi vừa phóng xuất. Có biết rằng thần thông công kích vật lý bọn ta đều chướng mắt. Thứ bọn ta thực sự hướng đến càng tăm tối, càng tuyệt vọng, khặc khặc, 2 ngươi sẽ vinh dự là đôi uyên ương đầu tiên ở đây c·hết dưới thần thông của ta.”
Trần Duy nghe liền căng thẳng, đầu óc nhảy số liên tục. Lại nghe Lạc Nhan kinh hô:
“Nhìn kìa.”
Theo hướng Lạc Nhan chỉ, Trần Duy liền nhìn thấy ở trên cái cầu trắng lúc này bỗng xuất hiện thêm 2 bóng người. Chính là 2 người trưởng làng ếch và trưởng làng dầu.
Cùng lúc này trên bầu trời, 2 con vật khổng lồ lần lượt hàng lâm xuống. Chính là con vịt cổ xanh mang trống và con chim màu nâu đỏ miệng ngậm kèn.
Đang lúc Trần Duy không hiểu “Dị chủng” muốn gì. Liền thấy trong phút chốc 2 người trưởng làng, xương cốt trên mặt vang lên tiếng côm cốp, cả cơ thể lập tức biến dạng, trong mấy giây đồng hồ liền biến thành bộ dạng của 2 người Trần Duy và Lạc Nhan, khí tức phát ra hoàn toàn giống 2 người. Thấy vậy Trần Duy trong lòng đánh bộp 1 tiếng. Lại nghe tiếng của ‘Dị chủng’ vang lên:
“Ngươi nghĩ ta lấy linh khí của ngươi chỉ để làm trò chơi thôi sao? Vậy thì ngươi lầm to rồi. Ta lấy linh khí của các ngươi chính là để luyện thần thông. Con rối của ta. Lục Cảm Phần Diệt.”
4 chữ Lục cảm phần diệt vang lên, Trần Duy liền cănh thẳng, cảm nhận được hơi thở t·ử v·ong đè nặng.
*Võ rồng: 1 môn phái võ của VN, xuất hiện vào thế kỷ XVII