Chương 32: Lật bàn
Lúc này 2 người Trần Duy kinh hãi nhìn thấy 2 con rối kia trên miệng bỗng nổi nụ cười ghê rợn tà dị.
Không gian yên tĩnh bỗng 1 tiếng trống vang lên, chính là con chim le le cổ xanh kia. Trần Duy bỗng nhiên cảm thấy bất an vô cùng.
Tiếng trống vừa dứt, 2 con rối liền làm động tác giơ bàn tay lên, 2 ngón tay nhanh chóng đào ra con mắt của mình, cảnh tượng vô cùng rùng rợn. Ngay tức khắc 2 hốc mắt con rối đều trống rỗng, trong hốc mắt chảy ra máu tươi, trên miệng vẫn treo nụ cười kinh rợn.
Lúc này 1 tiếng la thất thanh vang lên bên cạnh Trần Duy, chính là Lạc Nhan phát ra:
“Á..a, Duy, mắt ta, ta không nhìn thấy gì cả, giúp ta”
Cùng lúc mắt của Trần Duy cũng trở nên tối sầm lại, không còn nhìn thấy được gì. Hắn ôm nhẹ lấy Lạc Nhan nhẹ nhàng trấn an:
“Bình tĩnh, đây là đại thần thông, nó trực tiếp t·ấn c·ông phá hủy thị giác của chúng ta, nhưng thần thông của hắn vẫn chỉ đang thai nghén, chỉ có thể giam cầm thị giác chúng ta tạm thời không thể phá hủy vĩnh viễn thị giác của chúng ta.”
Lại nghe tiếng cười của “Dị Chủng” vang lên:
“Khặc...khặc, tiểu tử, ngươi nói không sai, thần thông của ta đúng là vẫn chưa thành, nhưng ngươi muốn lấy lại giác quan chí ít cũng phải mất 3 ngày và ta cũng không chỉ muốn lấy đi 1 giác quan của ngươi, ha..ha.”
Nói rồi lại 1 tiếng kèn thổi vang vọng cả không gian, là con chim bìm bịp kia. Ngay tức khắc Trần Duy và Lạc Nhan đều cảm nhận được ở mũi có máu chảy ra. Trần Duy kinh hoảng ngay lập tức cảm nhận được khứu giác của mình đã biến mất.
Biết được tình thế vô cùng tồi tệ, Trần Duy khó khăn mở miệng:
“Dị chủng, buông tha cho cô gái này, cô ấy không liên quan gì đến cuộc chiến này.”
Dị chủng nghe vậy liền cười cợt trêu tức:
“Tiểu tử, giờ mới biết cầu xin ta, sự hùng hổ khi nãy của ngươi đâu, quỳ xuống đi, quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ tha cho cô gái kia.”
Đang lúc Trần Duy đắn đo quyết định. Lạc Nhan liền ngăn lại động tác của hắn, trong lòng hạ quyết tâm:
“Duy, không cần cầu xin nó, cho dù ngươi quỳ xuống nó cũng sẽ không tha cho ta.”
Nói rồi liền ôm chặt lấy hắn:
“Nếu c·hết thì chúng ta cùng c·hết.”
Đồng thời trong đôi mắt như đã hạ quyết tâm, trên mặt nổi lên vẻ thẹn thùng, đỏ lửng truyền âm cho hắn:
‘Duy, nhanh chóng chiếm lấy ta, tộc của ta, nữ tử đều có Tố nữ thân có thể giúp ngươi tăng linh lực lên gấp 10 lần, đây là cơ hội cuối của chúng ta.’
Trần Duy nghe vậy liền ngạc nhiên, phải như thế nào mới có thể nói ra những lời này. Hắn nhẹ vỗ về nàng truyền âm:
‘Đừng lo lắng, chỉ cần ôm lấy ta, để ta đến xử lý.’
Lạc Nhan khẽ “Ừm” 1 tiếng sau đó liền dán chặt lên người Trần Duy.
Tiếng cười của “Dị Chủng” lại vang vọng khắp linh cảnh:
“Hay cho 1 đôi uyên ương tình chàng ý th·iếp, để ta tác hợp giúp 2 người các ngươi làm 1 đôi quỷ tình lữ dưới cửu tuyền, khặc khặc.”
Vừa dứt lời lại 1 tiếng trống vang lên. Lúc này 2 người Trần Duy, Lạc Nhan liền ho ra 1 ngụm máu. Ngay lập tức có thể cảm nhận được vị giác của 2 người đã biến mất.
Tiếng cười của Dị chủng lại vang vọng:
“Khặc...khặc, tuyệt vọng chưa, sợ hãi chưa, ngươi có thể làm gì, quỳ lạy van xin ta đi tiểu tử, ta thương tình sẽ thả 2 người các ngươi 1 con đường sống.”
Chỉ thấy 2 người Trần Duy lặng lẻ ôm nhau, không có cử động, như đã chấp nhận số mệnh. Dị Chủng nheo mắt nhìn. Lại 1 tiếng kèn vang lên r·úng đ·ộng không gian.
2 lỗ tai của Trần Duy và Lạc Nhan liền có máu phún ra. Ngay lập tức Thính giác của 2 người cũng biến mất.
Dị chủng lúc này cười lạnh đắc thắng, nhưng ngay lúc này dị biến xảy ra làm nó giật nảy mình. Không biết lúc nào Trần Duy đã di động. Bàn tay hắn đưa ra đặt lên quả cầu sáng màu tím đang bọc lấy hắn. Miệng hắn hô lên 4 chữ:
“Hấp khí thao thiên.”
Vừa dứt lời, quả cầu màu tím giống như bong bóng bị châm xì hơi, nhanh chóng bị vỡ ra, năng lượng tản ra nhanh chóng xoay tròn sau đó từ màu tím chuyển thành 1 màu hắc sắc sau đó lại hòa vào cơ thể của Trần Duy.
Linh lực hòa vào thể. Cơ thể Trần Duy ngay lập tức bùng phát linh lực dữ dội. Như có 1 vách ngăn bị xé toang, tu vị ngay lập tức từ Thoát Phàm trung kỳ bước vào Thoát Phàm hậu kỳ.
Dị Chủng nheo mắt: “Lại 1 môn tiểu thần thông.”. Dị chủng vô cùng kinh ngạc. Đối với nó tiểu thần thông cũng chả là gì, nhưng cái làm nó kinh ngạc ở đây là vì môn tiểu thần thông này có thể hấp nạp linh khí của đối thủ, giá trị môn tiểu thần thông này đã có thể so sánh tiếp cận với thần thông thông thường.
Dị chủng càng cảm thấy ngạc nhiên là thần thông và cả tiểu thần thông chỉ có 4 cách để luyện thành.
Thứ nhất chính là đạt đến Hư Thần cảnh, đến Hư Thần sẽ đản sinh 1 môn thần thông, còn gọi là bản mệnh thần thông.
Cách thứ hai chính là được đích thân Hư Thần Cảnh truyền cho thần thông chân tủy, từ thần thông chân tủy luyện ra thần thông, cách này trừ khi chính là đích truyền kế nhiệm, 1 vị Hư thần mới thực hiện vì mất đi 1 phần thần thông chân tủy, bản mệnh thần thông của Hư thần này cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Cách thứ ba chính là giống như nó, sinh ra đã có, chính là tiên thiên thần thông. 1 vị ‘Vương chủng’ cao quý như nó mới có tư cách này.
Cách cuối cùng khó khăn hơn hết thảy chính là ‘ngộ đạo’. Nhưng cách này khó càng thêm khó, cơ duyên nghịch thiên mới đạt được.
Tiểu tử này là làm cách nào luyện ra 2 môn thần thông. Nó chưa hết kinh ngạc thì chuyện sau đó càng làm nó trợn mắt. Chỉ thấy xung quanh người Trần Duy lúc này xuất hiện vô số lưỡi kiếm màu đen tuyền, từ hư không hiện ra. Nó bật thốt kinh sợ:
“Thần thông công kích. Không thể nào?”
Đến lúc này nó làm gì không biết bản thân đã bị Trần Duy lừa gạt. Đối phương là cố tình giả vờ yếu thế để nó sử dụng đại thần thông, tiêu tốn linh lực, chính là chờ đợi giờ phút này. Muốn giả trư ăn thịt hổ.
Nhưng sau đó nó lại cười lớn:
“Ngươi biết cả thần thông thì sao, ngươi không nhìn thấy, làm sao có thể đánh trúng được ta. Kết thúc lượt đánh này xúc giác của ngươi cũng sẽ biến mất, chờ đợi ngươi chính là c·ái c·hết” Nói xong liền biến mất khỏi vị trí cũ
Trần Duy lúc này ôm lấy Lạc Nhan đứng giữa không gian, xung quanh có vô số hắc kiếm xoay tròn, như thiên thần hạ phàm, kinh tâm động phách. Hắn 2 ngón tay dựng thành kiếm, trảm xuống hô lớn:
“Hắc sát canh khí.
Vô hình kiếm điển”
Vừa dứt lời, vô số kiếm mang màu đen ngay lập tức liền thuận theo ngón tay của Trần Duy nhanh chóng trảm xuống.
Bóng đen đang cười nhạo bỗng trở nên kinh hãi vô cùng, vì nó thấy được nơi Trần Duy trảm đến không phải là chỗ nó lại chính là chiếc cầu trắng. Nó liền la lên sợ hãi:
“Không....không”
Ngay lập tức chiếc cầu trắng không kịp phản ứng bị hắc sắc kiếm khí chém xoắn thành vô số mảnh vụn. Liền nghe thấy con mắt dọc kia đau đớn gào rú thất thanh.
Trần Duy lúc này rơi ra 1 bên, linh lực đã cạn sạch, mệt mỏi mở miệng:
“Ta từ ban đầu đã biết rõ bản thể thật của ngươi chính là cây cầu trắng kia. Ta chính là biết tu vị, linh lực của ngươi vượt xa ta, chính diện tranh đấu ta không có phần thắng. Ta để ngươi chủ quan, để ngươi kiêu ngạo, chính là đợi 1 giây phút này.”
Còn 1 điều Dị Chủng không biết chính là Trần Duy không chỉ nhìn vật bằng mắt thường. Cho dù có giam đi thị giác của hắn. Hắn vẫn có thể sử dụng Vận mệnh chi nhãn nhìn thấy mọi việc.
Đang lúc Trần Duy suy nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Bỗng lúc này 1 tiếng trống vang lên làm tim của Trần Duy liền chùn xuống. Ngay tức khắc Trần Duy và Lạc Nhan liền xụi lơ, không thể cử động. Xúc giác của cả 2 cũng đã biến mất. Trần Duy mở miệng kinh hoảng:
“Tại sao?’
Lúc này bỗng dị diến xảy ra, vô số mảnh vụn của cây cầu trắng nhanh chóng hợp lại, trong chốc lát cây cầu trắng phục nguyên lại như ban đầu. Lúc này vô số dây leo trên cầu nhanh chóng cuộn lại thành 1 mặt người, khuôn mặt vô cùng cổ lão, nó âm trầm mở miệng:
“Tiểu tử ngươi rất thông minh, còn biết đến cả thần thông công kích chân chính, làm ta phải nhìn ngươi bằng 1 con mắt khác, nhưng tiếc cho ngươi không biết 1 điều, Vương bọn ta, không phải chỉ có 1 mạng. Hahaha...”