Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 33: Vương sợ hãi




Chương 33: Vương sợ hãi

Sóc Sơn, Kiên Giang

Lúc này tại sâu trong đầm lầy, 1 cặp huynh mụi đang bước đi cùng nhau, nam anh tuấn bất phàm, nữ xinh đẹp kiều mị. Nữ tử trên tay đang cầm theo 1 chiếc la bàn nhìn vô cùng cổ điển, lạnh nhạt mở miệng nói:

“Anh, theo la bàn sinh tức, chị Lạc Nhan và anh Hạ Lang chính là biến mất ở chỗ này.”

Nam tử ôn tồn mở miệng:

“Khi nãy dọc theo đường đi, rõ ràng có dấu vết 1 cuộc tranh đấu đã diễn ra, theo hiện trường để lại rõ ràng là 1 người bị nhiều người vây công, sau đó liền bỏ chạy đến đây.”

Nữ tử lạnh nhạt nói:

“Trước mắt cần phải tìm ra ít nhất 1 người trong đám người này mới có thể nắm rõ tình hình.”

Vừa dứt lời chợt la bàn sinh tức chợt rung động dữ dội. 2 anh em nhìn theo hướng la bàn, có chút vui mừng, nhanh chóng dịch chuyển.

Thục Hạ Lang lúc này đang vội vàng chạy đi, hắn khi nãy thấy vết nứt không gian hiện ra, nhìn khung cảnh bên ngoài quen thuộc, do dự trong chốc lát liền nhảy ra ngoài. Ra đến hắn liền nhận ra đây là khu vực đầm lầy, nơi ban đầu hắn đến và bị hút vào trong nơi quỷ quái kia, nén lại vui vẻ trong lòng, sợ bản thân 1 lần nữa bị hút vào trở lại liền chạy thẳng 1 mạch ra bên ngoài không dám quay đầu lại.

Bỗng 1 tiếng nói làm Thục Hạ Lang giật bắn mình:

“Anh Hạ Lang, có phải là anh không?”

Thục Hạ Lang sợ hãi quay đầu:

“Là ai?”

Sau đó liền nhìn thấy 2 huynh muội Phù gia, liền ngạc nhiên vô cùng. Lắp bắp mở miệng:

“Phù Thiên, Phù Ngọc là 2 người sao?”



2 huynh muội trông thấy Thục Hạ Lang liền ngạc nhiên vô cùng vì đối phương bây giờ nhìn không khác gì ăn mày, quần áo rách rưới, mặt mày dơ dáy lem nhem, dưới đũng quần còn có máu tươi giàn dụa dính bê bết. Khí sắc hỗn loạn vô cùng. Nào có chút giống đại thiếu gia nhà họ Thục.

2 người đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu lầm người bị đuổi đánh vây công có lẻ là Thục Hạ Lang. Phù Thiên lúc này mới chắp tay mở miệng:

“Anh Hạ Lang, là 2 anh em ta đây. Rốt cuộc là có chuyện gì, mà anh lại ra đến nông nỗi này.”

Biết được là 2 người họ Phù thực sự, Thục Hạ Lang giống như tìm thấy phao cứu sinh. Vui vẻ vô cùng mở miệng:

“Là 1 tên tặc tử, chính hắn hại ta đến mức này.” Trong đầu hiện ra hình bóng Trần Duy

2 huynh muội nghe vậy liền kinh ngạc hỏi lại:

“Tặc tử? Anh có thể kể rõ ra được không? Trên đường ta xem dấu vết là 1 người bị cả đám vây công, vậy kẻ bị vây công đó chính là tên tặc tử đó đúng không?”

Thục Hạ Lang liền giật mình. Hắn không nghĩ đến 2 huynh muội này lại nhìn ra được có 1 người bị vây công. Xém chút nữa đã nhỡ miệng. Đầu óc hắn nhảy số sau đó liền biên ra 1 câu chuyện đổi trắng thay đen.

2 huynh muội sau khi nghe xong vô cùng tức giận, Phù Thiên trợn mắt quát:

“Ngươi nói là tặc tử kia lấy mất bảo vật nhà họ Thục các ngươi, nên các ngươi mới vây công muốn bắt giữ hắn. Cuối cùng lại bị hắn ám toán, Nhan muội bị hắn bắt giữ vào trong 1 bí cảnh.”

Hạ Lang ra vẻ chém đinh chặt sắt mở miệng nói:

“Không sai. Tên khốn đó vô cùng giảo hoạt, đê tiện. Ta nhớ hắn nói tên hắn là Trần Duy, cũng không biết đó có phải là tên thật hay không?”

Phù Thiên nghe đến đó lòng nóng như lửa đốt. Nắm chặt bả vai của Hạ Lang nói:

“Anh Hạ Lang mau mang ta đến chỗ bí cảnh đó, ta phải cứu bằng được Nhan nhi.”

Hạ Lang nghe Phù Thiên nói muốn quay lại nơi đó, khuôn mặt liền trắng bạch, run rẩy nói:



“Thiên, ta nghĩ chúng ta không nên quay lại, nơi đó vô cùng quỷ dị, vào trong đó tu vị của chúng ta sẽ bị phong ấn, không thể phóng xuất ra được. Về phần Nhan muội, ta sợ rằng cô ấy đã bị tặc tử kia x·âm p·hạm, không còn thân Tố nữ, có khi cô ấy cũng đã bị tặc tử kia hạ độc thủ, chúng ta quay lại cũng vô ích mà thôi.”

Nghe thấy lời Hạ Lang nói, Phù Ngọc chợt nheo mắt, cái nhìn về gã Hạ Lang không còn 1 chút thiện cảm. Gã này s·ợ c·hết đến mức bỏ rơi cả biểu muội.

Phù Thiên cũng nhìn Hạ Lang có chút chán ghét, hắn cũng không nghĩ đến gã này lại ham sống s·ợ c·hết đến vậy. Lạnh giọng nói:

“Ngươi chỉ cần chỉ ta nơi bí cảnh hạ lạc, chuyện còn lại huynh muội ta tự xử lý, còn ngươi muốn đi đâu thì đi.”

Hạ Lang khuôn mặt tái mét, biết bản thân vô tình đã chọc giận 2 huynh muội. Bèn đưa ngón tay chỉ về hướng sâu:

“Chính là ở đó, 2 người có thể mang ta ra khỏi đây rồi đến đó được không?”

Phù Ngọc nghe vậy liền quay đầu bước đi. Phù Thiên khuôn mặt lạnh lẽo:

“Không tiễn.” Nói rồi 2 huynh muội nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Để lại gã Hạ Lang đứng đó, khuôn mặt thâm trầm thầm nói:

“Phù Thiên, Phù Ngọc, sẽ có 1 ngày 2 huynh muội các ngươi sẽ biết tay ta”.

....

Linh Cảnh

Khuôn mặt cổ lão của Dị chủng được tạo thành bởi dây leo kia đang lạnh lùng nhìn cặp đôi đang ôm nhau ngã quỵ trên mặt đất.

Dị chủng lại nhìn đến con chim bìm bịp, tức thì con chim bìm bịp liền thổi lên 1 tiếng kèn lớn. Lúc này 2 con rối thất khiếu đã đào đi trống rỗng, toàn thân đều dàn giụa máu tươi, bỗng té bụp trên mặt đất, không còn chút sinh tức phát ra. Dị chủng cười nói:

“Kết thúc rồi. Giác quan thứ 6 là Ý Thức cũng đã mất, các ngươi yên tâm, ta sẽ không để thân xác 2 người các ngươi uổng phí, 2 ngươi sẽ trở thành trưởng làng dầu, làng ếch tiếp theo, như ước nguyện cả hai sẽ không bao giờ rời xa, khặc...khặc.”



Nó cười lớn 1 tiếng. Sau đó liền vươn dây leo đến muốn cuốn cả 2 thân xác đi.

Nhưng ngay tức khắc lúc này chợt 1 vật từ 2 người Trần Duy chợt bay ra ngoài. Ngay lập tức tạo thành một cái kết giới màu đen bao trùm cả 2 người. Dây leo xúc tu vừa đụng vào kết giới liền bị đứt ra từng khúc. Không thể x·âm p·hạm.

Dị chủng nheo mắt nhìn, nó đã nhận ra vật bay ra ngoài chính là thẻ bài kia.

Sau đó Dị Chủng bỗng có 1 cảm giác sợ hãi cùng cực. Nó cảm giác được có cái gì đó xuất hiện. Có 1 đôi mắt tử thần đang nhìn nó chằm chằm.

Nó e sợ vung vẫy xúc tu ra xung quanh la lớn:

“Ai đó, là ai giả thần giả quỷ.”

“Tiểu chủng, là ngươi giam cầm tên nhóc phế vật kia giúp ta?”

Bỗng 1 tiếng nói phát ra làm Dị Chủng kinh hoảng, nó nhìn lại liền run lẩy bẩy, dây leo chỉ về hướng đó nói:

“Là ngươi, không thể nào, ngươi là làm cách nào tỉnh dậy, 6 giác quan của ngươi rõ ràng đã bị phong cấm.”

Theo hướng hắn chỉ lúc này 1 nam nhân đang đứng trong kết giới màu đen, tay ôm lấy 1 cô gái đã hoàn toàn b·ất t·ỉnh, tóc bay tuấn lãng, anh khí vô song, rõ ràng đó chính là Trần Duy. Chỉ khác là lúc này trên miệng lại treo nụ cười yêu dị vô cùng, đôi mắt cũng tỏa ra hung lệ cực điểm. Nhìn bộ dáng lục thức giống như không hề bị phong bế.

Dị Chủng dùng linh thức quét 1 vòng qua người Trần Duy, nó giật thót:

“Không phải, sinh khí này không phải, ngươi không phải là hắn ta, ngươi rốt cuộc là ai?” Nó quét qua người Trần Duy liền kinh hãi, khí tức hoàn toàn khác hẳn, linh khí của tên này cũng đậm đặc hơn rất nhiều tên khi nãy. Nó chưa từng chứng kiến ai ở Thoát phàm cảnh lại có sóng linh khí đậm đặc đến vậy.

Chỉ thấy Trần Duy nghe lời nói của dị chủng cũng trợn mắt, sau đó lại kỳ quặc ôm đầu tự hỏi:

“Ngươi hỏi ta là ai? Đúng ta là ai? Tại sao ta lại không nhớ rõ ta là ai, chỉ nhớ được ký ức của cổ thân thể này. Ta rốt cuộc là ai?”

Sau đó Dị chủng liền thấy 1 màn kinh ngạc. Trần Duy lúc này tay vận linh lực tự vỗ vào đầu mình. Trên đầu thất khiếu liền có máu chảy ra liên tục. Thấy cảnh này dị chủng liền nhíu mày. Chẳng lẻ tên này là 1 gã điên. Hắn muốn t·ự s·át sao.

Lại thấy trong giây lát. Trần Duy kia liền gào thét lên 1 tiếng làm không gian như muốn nổ tung, đến cả Dị chủng cũng lấy dây leo ôm đầu run lẩy bẩy đau đớn:

“LÀ TÊN KHỐN KHIẾP NÀO, GIAM CẦM KÝ ỨC CỦA TA...TA..TA