Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 34: Nghiền ép




Chương 34: Nghiền ép

“Vừa rồi là gì, chẳng lẻ là âm vực thần thông.” Nó thiệt sự kinh hãi, 1 tiếng hét lại làm nó muốn căng nứt cả cơ thể.

Lại nghe Trần Duy tiếp tục lẩm bẩm, lúc này thất khiếu của hắn đã ngưng chảy máu:

“Là phong cấm ký ức theo tu vị, tu vị trở lại, ký ức của ta cũng sẽ lần lượt mở ra, hừ, ta sẽ chờ biết xem là kẻ nào dám phong cấm ký ức của ta”

Nói xong lại đảo mắt nhìn Dị chủng, cái nhìn làm Dị chủng muốn lạnh sống lưng. Trần Duy nhìn Dị chủng cười nhạt:

“Tiểu chủng, đúng lúc ta đang cần kỳ vật đúc thể, ngươi rất phù hợp, phục vụ cho ta chính là vinh hạnh của ngươi.”

Dị chủng nghe vậy liền thẹn quá hóa giận:

“Bằng vào ngươi, một cái Thoát phàm hậu kỳ nhỏ nhoi lại muốn nuốt ta sao, ngươi không sợ nghẹn c·hết sao?”

Trần Duy cười lạnh đáp lại:

“Đương nhiên không sợ, nuốt ngươi giống như ta ăn điểm tâm thôi.”

Lúc này đã thấy được trên mặt Dị Chủng, ánh mắt đầy hung lệ, nó cười lạnh:

“Khẩu khí thật lớn. Ngươi nghĩ rằng ta không sử dụng được đại thần thông nữa, ngươi sẽ thắng được ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội sử dụng tiểu kế như khi nãy sao, haha, ngươi dựa vào cái gì để thắng ta. Cách biệt giữa ta và ngươi giống như là giữa trời và đất”

Nói rồi trên người dị chủng khí thế bỗng kéo lên 1 mảng lớn, không gian rung động dữ dội, chiếc cầu trắng bỗng vang lên tiếng rôm rốp, nó nhanh chóng liền thu nhỏ lại, vặn mình vài cái liền biến thành 1 đầu nhân hình nam tử toàn thân màu trắng bạch cao 2 mét.

Bạch nhân thét dài 1 tiếng, có thể cảm thấy rất rõ tu vị chính là Tố thể cảnh đỉnh phong. Nó nhìn Trần Duy điệu bộ trêu chọc.

Trần Duy nhìn nó biểu diễn, không 1 mảy may cử động, nhẹ giọng:

“Ta trước giờ không thích chơi tiểu kế, đó là thằng phế vật kia, ngươi nói ta dựa vào cái gì sao, ha..ha...ha” Nói đến đây liền vỗ mặt, ngửa đầu cười lớn yêu dị.

Sau đó lại quay đầu về phía Dị chủng, ánh mắt như nhìn 1 con kiến hôi:



“Ta dựa vào chính là ta.”

Chỉ thấy Trần Duy đưa tay ra nói nhỏ:

“Hắc sát cang khí”

Dị chủng nghe thấy là thần thông này, liền muốn cười, thần thông kiếm cang này khi nãy có thể chém rụng nó phần lớn là vì nó chủ quan, hiện tại cơ thể nó vô cùng linh hoạt, đương nhiên là không hề sợ hãi, nó cũng không tin đối phương có thể dùng thần thông công kích này được nhiều lần.

Trần Duy thấy điệu bộ tự tin của Dị chủng liền cười lạnh:

“Ngươi nghĩ đòn khi nãy của tên phế vật kia thực sự là thần thông sao. Có 1 điều ngươi nói rất đúng, cách biệt giữa ta và ngươi chính là giữa trời và đất."

Nó hồ nghi không hiểu ý của Trần Duy nhưng sau đó liền trợn mắt hãi nhiên.

1 t·iếng n·ổ tung vang vọng, không gian liền bị nứt vỡ ra 1 tiếng lớn đến giật mình, không giống như khi nãy có vô số lưỡi kiếm đen nhỏ xuất hiện từ hư không, thứ xuất hiện lúc này chỉ có 1 lưỡi kiếm màu đen duy nhất.



Nhưng lưỡi kiếm này nó lại thô to hơn gấp vạn lần các lưỡi kiếm kia, nó từ hư không đi ra, không gian không chịu được năng lượng từ nó như bị phá toái thành ngàn mãnh vỡ, có thể nghe được tiếng không gian ma sát sụp đổ ầm ầm vang vọng.

Phong mang từ lưỡi kiếm phát ra làm bất kỳ sinh linh bên dưới đều muốn quỳ rạp run lẩy bẩy.

Trần Duy đứng bên dưới lưỡi kiếm, 2 tay chắp sau lưng, ánh mắt không có 1 tia cảm xúc nhìn Dị Chủng, như thiên thần hạ phàm muốn hủy diệt thế gian.

Dị chủng vừa thấy lưỡi kiếm xuất hiện, tứ chi run lẩy bẩy, nó sợ hãi kinh hô:

“Thần thông hoàn chỉnh, không thể nào, không thể nào.”

Trần Duy nhìn Dị chủng nhếch miệng:



“Bất ngờ chứ tiểu chủng.”

Dị chủng kinh hoảng, nó có thể cảm thấy được hơi thở t·ử v·ong đè nặng, nhìn thấy lưỡi kiếm nó liền biết bản thân xong, lực lượng này nó không có khả năng chống cự. Nó chỉ không hiểu, tại sao gã trước mặt này rõ ràng chỉ là Thoát Phàm. Lại có thể bộc phát ra được thần thông hoàn chỉnh.

Đây vốn là lĩnh vực của “Thần” không những cần lĩnh ngộ hoàn toàn thần thông còn cần linh khí đến chèo chống. 1 cái Thoát phàm giả vốn dĩ không thể nào làm được. Đây là bằng cách nào. Chẳng lẻ là do thứ linh khí đậm đặc đáng sợ kia?

Bản thân nó đã là Tố thể đỉnh phong cũng không phát ra được thần thông hoàn chỉnh, nó không cam tâm. Nó là “Vương”. Chính là định trước thành Thần, nó không thể bỏ mạng như thế này được. Chợt mắt nó lóe lên 1 cái.

Bất thình lình có vô số dây leo xúc tu của nó từ dưới mặt đất trồi lên, mục tiêu của nó rõ ràng chính là Lạc Nhan đang nằm trên mặt đất. Nó muốn nuốt chửng Lạc Nhan. Một cái tử mệnh. Hấp nạp đủ để nó có biến đổi nghênh trời lệch đất, bước vào Siêu Phàm.

Trần Duy nhìn thấy liền cười lạnh:

“Trước mặt ta lại muốn bắt người, haha”

Hắn đảo tay 1 cái. Lạc Nhan ngay lập tức bị nh·iếp vào trong vòng tay hắn. Các xúc tu vươn ra liền b·ị b·ắt hụt vào không khí.

Dị chủng bắt hụt người, liền biết không có cơ hội lật bàn, nó đảo mắt 1 cái, trước mặt nó 1 vết nứt hư không hiện ra, dị chủng điên cuồng lao vào trong vết nứt. Nó muốn chạy. Nó đã quyết bỏ luôn cả linh cảnh này để thoát thân. Chỉ cần nó còn sống, liền có thể ở nơi khác xây dựng lại linh cảnh.

Nhìn thấy hành động của nó, miệng Trần Duy cười nhạo:

“Trước mặt ta lại muốn chạy trốn, ngu ngốc. Định.”

1 tiếng ‘Định’ vừa ra, toàn thân Dị chủng chỉ còn nửa bước có thể vào trong vết nứt liền căng cứng đứng hình tại chỗ không thể cử động. Nó trợn mắt. Lại là tiểu thần thông. Tên này xem thần thông giống như cải trắng hay sao.

Trần Duy đưa tay làm động tác trảm xuống:

“Vô hình kiếm điển, trảm”.

Dứt lời, lưỡi kiếm kia liền hướng đến Dị chủng trảm đến, có thể nghe được nơi lưỡi kiếm khổng lồ đi qua không gian ầm ầm sụp đổ.

Dị chủng nhìn thấy lưỡi kiếm trảm đến, bản thân chỉ có thể trơ mắt chịu đòn, trong ánh mắt nó toát ra sợ hãi cùng cực. Trên thân dị chủng lúc này hiện ra 1 lớp kết giới màu tím dày đặc bao bọc.

Lưỡi kiếm v·a c·hạm vào, lớp kết giới này ngay lập tức bị xoắn nát giống như đậu hũ, phong mang tiếp tục nuốt chửng dị chủng. Có thể nghe được tiếng la thất thanh tuyệt vọng của nó.



Sau khi cắn nuốt hết thảy, lưỡi kiếm đen mới dần tan biến mất vào hư không. Tưởng chừng như mọi chuyện đã kết thúc. Nơi vừa xảy ra v·a c·hạm chợt có 1 vật nhỏ hình cầu xuất hiện, nó ngay lập tức phóng với tốc độ kinh khủng, hướng về phía vết nứt không gian.

Trần Duy nhìn thấy chợt cười nhạt, trên miệng lại hô 1 tiếng ‘Định’. Vật nhỏ đang bay liền đứng lại tại chỗ. Trần Duy lật tay 1 cái.

Ngay tức khắc vật nhỏ kia liền bị nh·iếp tới rơi vào lòng bàn tay của hắn. Có thể nhìn rõ thứ này giống như 1 cái hạt giống lớn kích cỡ bằng quả bóng bàn có màu xanh da trời. Quả hạt giống liên tục rung động kịch liệt muốn thoát khỏi tay Trần Duy.

Trên hạt giống vang lên tiếng la hoảng:

“Thả ta ra, ta là ‘Vương’ ngươi cho dù hủy diệt thân xác ta, ta vẫn có thể trọng tố lại, ta là bất tử, ngươi không g·iết được ta.”

Trần Duy nhìn nó liền trêu tức:

“Vậy sao, vậy ngươi trọng tố lại ta xem cái nào.”

Dị chủng nghe thấy liền “Hừ” 1 tiếng. Nó rung động mấy cái sau đó lại giật mình thảng thốt:

“Tại sao, tại sao ta lại không trọng tố được. Ngươi...ngươi đã làm cái gì”

Trần Duy cười lạnh:

“Cái gì mà ‘Vương’ bọn ngươi không chỉ có 1 mạng, ngươi lừa tên phế vật kia thì được, nghĩ lừa ta, chỉ là 1 cái quy tắc linh cảnh còn, các ngươi còn mà thôi. Trước mặt ta nghĩ liên kết với linh cảnh, ngươi trọng tố đi, bất tử đi cho ta xem.”

Dị chủng nghe đến đây liền câm nín, nó biết bản thân đụng phải kẻ quá kinh khủng. Nhưng hiện tại bức đến bước này, nó không muốn tỏ ra sợ hãi bèn mở miệng đe dọa:

“Ngươi thả ta ra, 2 chúng ta ân oán liền chấm dứt, ngươi không biết ‘Vương’ chúng ta mạnh mẽ như thế nào, ngươi vốn không thể chống lại, đối đầu với chúng ta, ngươi sẽ c·hết, đạo lữ của ngươi, gia đình của ngươi cũng sẽ chôn cùng, ha..ha..ha.”

Nghe thấy Dị chủng đe dọa, Trần Duy ngửa đầu cười lớn, nhìn Dị chủng như nhìn trân bảo:

“Ta chỉ sợ các ngươi không đến, các ngươi trân quý như thế này, ta đều muốn tiếp nhận hết, 12 tiểu chủng các ngươi ta đều không muốn bỏ qua.”

Dị chủng nghe đến đây kinh hoảng thất thanh:

“Ngươi..ngươi rốt cuộc là ai? Không...không, ngươi không thể xóa linh trí của ta, tha cho ta, ta nguyện làm trâu ngựa cho ngài, không...” Nó cảm nhận được linh trí của nó đang dần biến mất. Nó thực sự cảm nhận được bản thân sẽ c·hết. Sợ hãi cùng cực khóc rống. Nó vô cùng thống hận kẻ nào đã làm nó tỉnh giấc sớm. Nó là ‘Vương’ nó không muốn c·hết.