Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 36: Tử biệt




Chương 36: Tử biệt

Bách: “Tự Vinh, nếu chuyến này thành công trở về, ta sẽ không bao giờ quên ơn ngươi.”

Tự Vinh cười tươi: “Huynh đệ chúng ta là bạn từ thuở nhỏ, ngươi không cần khách sáo như vậy.”

Ngoài miệng là vậy nhưng trong lòng hắn đang nung nấu 1 ý định đen tối, cười lạnh trong lòng.

Đoàn ngưòi mang theo hàng hóa, lúc này đã đi ra ngoài làng. Lúc bấy chừ, chợt có dị biến xảy ra.

Đoàn người gặp sơn tặc. Chặn đường c·ướp g·iết.

Bách kinh ngạc quay đầu hỏi:

“Con đường này trước đây chưa từng nghe nói có sơn tặc, đám người này là từ đâu xuất hiện.”

Tự Vinh cũng làm khuôn mặt ngơ ngác:

“Ta cũng không biết, đây cũng là lần đầu ta thấy bọn chúng, làm gì bây giờ.”

Bách kinh nghi đôi chút nhưng khuôn mặt bỗng chốc tự tin nói:

“Không sao, chuyện nhỏ thôi.”

Nhìn khuôn mặt tự tin của Bách, Tự Vinh có chút hồ nghi, chẳng lẻ bảo tiêu chuyến hàng này có khả năng chống lại sơn tặc.

Nhưng sau đó nhìn thấy bảo tiêu lần lượt bị sơn tặc khống chế, hắn liền cười thầm. Một lúc sau khi hạ gục hết bảo tiêu, thủ lĩnh sơn tặc mới đi lên cười lớn:

“Giết sạch, c·ướp lấy hàng cho ta.”

Hắn vừa dứt lời, 1 thanh niên trẻ tuổi cưỡi ngựa trắng, khí vũ bất phàm đi lên đối diện hắn mỉm cười:

“Ngươi vừa nói g·iết sạch?”



Sơn tặc thủ lĩnh thấy đi lên là 1 thanh niên trẻ tuổi, mặt trắng liền cười gằn:

“Không sai, chính ta nói...”

Chưa dứt lời gã thủ lĩnh liền trợn tròn mắt, thứ hắn nhìn thấy cuối cùng chính là thân hình không đầu đang phun máu của mình.

Bách trên tay cầm kiếm vẫn còn vương máu tươi cười nói:

“Ngươi nói không sai, là ta sẽ g·iết sạch các ngươi.”

Nói rồi liền xong lên, như thiên mã hành không, hổ lạc bầy dê, Bách nhanh chóng g·iết lên, từng tên sơn tặc như chặt dưa, hái rau. Nơi kiếm hắn đi qua, từng tên sơn tặc đầu liền rơi vãi.

Trong chốc lát gần 50 tên sơn tặc chỉ còn hơn 10 người sống sót. Bọn chúng liền quỳ xuống, xin tha mạng. Bọn họ thật sự bị thần uy của Bách dọa sợ.

Nhưng đối với những người chuyên g·iết người c·ướp c·ủa, Bách không nương tình. Nhanh gọn tiễn hết toàn bộ lên bàn thờ.

Trần Duy nhìn thấy cảnh này liền mỉm cười, gã này tính cách dứt khoát, rất hợp ý hắn.

Lúc này Bách đứng giữa chiến trường, máu tươi vần vũ. Tự Vinh nhìn thấy liền kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh chảy dài. Hắn liền bị dọa sợ, hắn không nghĩ đến Bách lại mạnh mẽ đến vậy, thì ra thứ làm gã tự tin chính là thực lực của bản thân.

Bách đi vào lại đoàn người, mỉm cười với Tự Vinh:

“Ta vốn tính để lại 1 người để tra hỏi, nhưng lại g·iết quá hăng rồi.”

Tự Vinh mỉm cười có chút mỉm cưỡng, run giọng hỏi:

“Quen biết lâu như vậy, ta lại không biết võ công của ngươi mạnh mẽ đến vậy.”

Bách cười nói:

“Gần đây có kết giao với 1 lão giang hồ, nói ta là kỳ tài ngàn năm có 1, chỉ dẫn ta đôi chút liền thành tựu như hiện tại.”



Tự Vinh nghe thấy vậy liền cảm giác ghen tỵ lên đến đỉnh điểm. Đối phương đã lấy được người trong lòng mình, còn có tư chất võ thuật siêu đẳng, trình độ này cho dù kinh doanh thất bại, thi vào quan võ tướng cũng có thể công thành danh toại. Hắn bỗng cảm thấy có 1 chút bất lực. Không tìm ra cách đối phó được đối phương.

Đúng lúc này trên bầu trời có 1 con chim bìm bịp xà xuống đậu lên vai của hắn. Mắt hắn liền sáng.

Bách nhìn thấy con chim, liền có chút ngạc nhiên hỏi:

“Con chim này sao lại có thể thân thiết với con người như vậy.”

Tự Vinh liền cười che lấp đáp:

“Ta cứu nó từ bẫy khi còn nhỏ, chăm sóc nó đến hiện tại, nên nó vô cùng thân thiết với ta.”

Bách nghe thấy vậy liền gật đầu, cũng không quá để tâm. Tiếp tục lên đường.

Chim bìm bịp lúc này liền dựa sát nói nhỏ vào tai Tự Vinh:

“Đưa hắn tới chỗ ta, ta sẽ giúp ngươi xử lý hắn.”

Tự Vinh nghe đến đây liền cực kỳ vui vẻ. Đang giữa đường đi, hắn liền mở miệng nói với Bách:

“Bách, ta biết 1 con đường tắt ngắn hơn có thể đến thành Bắc sớm nửa ngày, hay chúng ta đi con đường đó. Cũng tiết kiệm được sức ngựa và lương thực”

Bách nghe vậy liền vui vẻ, hỏi Tự Vinh địa đồ. Sau đó liền đi báo cho thương đội. Lúc bấy giờ người thủ lĩnh Bảo tiêu mới từ chối đáp:

“Công tử, con đường này chúng tôi đã từng đi qua, chỗ qua con sông này chỉ có 1 cây cầu khỉ, không thể dẫn người ngựa, hàng hóa qua sông được, xin công tử suy nghĩ lại.”

Tự Vinh nghe vậy liền tức giận đáp lại:

“Ngươi thì biết cái gì, tuyến đường này gần đây thương đội của ta đều đi qua, ở đây đã xây cầu lớn, vô cùng chắc chắn, người, hàng đều có thể qua.”

Thủ lĩnh bảo tiêu nghe vậy liền phản biện lại, vì hắn chưa bao giờ nghe đến cây cầu lớn được xây đó. Nghề nghiệp của hắn, tin tức linh thông, tuyệt không thể nhầm.



Bách nghe vậy liền suy tư, xong vì nỗi nhớ nhung nương tử ở nhà, thấy 2 bên còn cãi nhau ầm ĩ, liền quyết định cho 1 người trinh sát đi nhanh kiểm tra xem tuyến đường đó thực sự có cầu lớn hay không. Nếu có sẽ quyết định theo hướng đó.

1 giờ sau trinh sát trở về, trên mặt hớn hở báo tin, thật sự đoạn đường đó có 1 cây cầu lớn. Bách nghe đến đó vô cùng vui mừng, nhanh chóng lên đường. Chỉ có thủ lĩnh bảo tiêu vẫn còn ngơ ngác khó tin.

2 canh giờ sau, thương đội đã đi đến chỗ cầu lớn. Mọi người đều tỏ ra vui mừng. Có con đường tắt này, mọi người sẽ đỡ rất nhiều thời gian. Chỉ có một mình Bách bỗng nỗi lên 1 cỗ bất an mãnh liệt.

Hắn thông tin đoàn đội dừng lại. Nhìn chằm chằm lên cầu lớn, khuôn mặt căng thẳng. Mọi người lúc này đều cảm thấy vô cùng khó hiểu hành động của Bách.

Tự Vinh thấy vậy liền đi lên hỏi chuyện:

“Bách, tại sao lại dừng lại, qua cầu này, chúng ta đã gần đến nơi rồi.”

Bách thấy vậy liền nhíu mày đáp:

“Ta cảm thấy cây cầu này có chút quái dị, hay là chúng ta không nên qua, quay lại đi con đường cũ.”

Tự Vinh nghe vậy liền cười lớn trêu chọc:

“Bách ngươi sao vậy, sợ hãi 1 cây cầu, khí phách khi nãy lúc g·iết sơn tặc của ngươi đâu rồi. Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, để ta qua cầu trước cho ngươi xem”

Tự Vinh sau khi dứt lời, liền theo ngựa nhanh chóng bước qua cầu. Đi qua vô cùng thuận lợi, không có vấn đề. Bách nhìn theo cũng nhíu mày tự hỏi, chẳng lẻ là do bản thân quá đa nghi hay sao.

Sau đó lần lượt từng người trong đoàn đội cũng nhanh chóng bước qua cầu. Cuối cùng chỉ còn lại 1 mình Bách và thủ lĩnh bảo tiêu.

Thủ lĩnh báo tiêu lúc này mới lên tiếng:

“Công tử, chúng ta cũng qua cầu đi thôi, đừng để mọi người đợi.”

Bách trầm ngâm 1 phút. Sau đó hình ảnh nương tử lại xẹt qua đầu. Nỗi nhớ nhung làm anh ta quyết định bước chân về phía trước. Bàn chân nhanh chóng đạp lên cầu.

Lúc bấy giờ, dị biến liền xảy ra, chiếc cầu liền cười lên 1 tiếng cuồng tiếu, sau đó 1 chiếc xúc tu hóa thành lưỡi kiếm nhanh chóng đâm xuyên cơ thể của Bách, không cho Bách kịp trở tay.

Bách lúc bấy giờ có học qua 1 chút võ thuật cũng chỉ mới bước vào Thoát phàm sơ kỳ, kinh nghiệm chiến đấu cũng không nhiều. Dị chủng mặc dù mới ngủ đông tỉnh dậy đã đạt tới Thoát Phàm đỉnh phong, như vậy cũng đủ thuấn sát Bách.

1 đòn Bách liền không đỡ được, trái tim đã b·ị đ·âm xuyên, đến lúc c·hết, nhìn qua bên kia cầu Tự Vinh đang cười nhạo nhìn hắn. Hắn liền hiểu ra mọi chuyện. Ánh mắt không thể ngờ. Đến khi trút hơi thở cuối, hình ảnh người con gái yêu thương hiện lên, hắn mở miệng:

“Xin lỗi nương tử, ta lần này không thể trở về cùng nàng”.