Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hắc Ám Chủ Tể

Chương 37: Tinh hồn, luân hồi




Chương 37: Tinh hồn, luân hồi

Tố My đang ở nhà may áo lông cho chồng, chợt bị kim đâm vào tay. 1 cảm giác bần thần ở trong người. Bỗng cảm thấy tâm đau như cắt. Khuôn mặt bỗng chảy ra 2 hàng thanh lệ, quay đầu nhìn về hướng Bắc run giọng mở miệng:

“Tướng công....”

Vào lúc này nhìn thấy Bách b·ị đ·âm xuyên tim, Tự Vinh vô cùng vui mừng. Hắn lúc này cười lớn mở miệng:

“Ra tay.”

Tức thì lúc này phía bên đoàn trong đoàn người chợt có 4 người thân thủ bất phàm nhảy ra nhanh chóng chém loạn mọi người xung quanh. 4 người này rõ ràng là thân tín mà Tự Vinh đã cài vào đoàn người chờ cơ hội thích hợp liền ra tay.

4 người này đều là võ giả, mặc dù không bằng Bách nhưng đều mạnh hơn thường nhân rất nhiều, họ nhanh chóng đồ sát hết cả thương đội. Tiếng kêu gào vang lên thảm thiết. Có người đã nhận ra Từ Vinh chính là người đứng sau vụ việc này trước khi c·hết liền nguyền rủa hắn:

“Từ Vinh, uổng công thiếu chủ và phu nhân xem ngươi như thân huynh đệ, ngươi tàn ác rắn rết mất nhân tính như vậy, ngươi sẽ c·hết không yên lành.”

Từ Vinh nghe vậy liền rút kiếm, 1 bổ chém c·hết người vừa lên tiếng, miệng cười nhạt:

“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay Bách huynh chăm sóc Tố My thật tốt. Ngươi có thể yên tâm đi c·hết”.

Xử lý xong hết tất cả nhân chứng. Hắn quay đầu nhìn về phía cây cầu trắng. Thấy cầu trắng đang bọc t·hi t·hể của Bách thành kén. Hắn có chút nhíu mày. Tiếp xúc với Bìm bịp và Le le lâu ngày hắn đã biết linh quái này là kẻ tâm ngoan thủ lạt. Hắn cũng có chút e sợ linh quái này có ngày ra tay với hắn.

Từ Vinh đang suy tính, chợt có 4 tiếng hét thảm vang lên bên tai. Hắn giật mình sợ hãi quay đầu liền nhìn thấy 4 gã thuộc hạ thân tín của mình đều đã bị xúc tu đâm xuyên người, đầu lìa khỏi cổ, c·hết không nhắm mắt.

Tự Vinh sợ hãi run rẩy hỏi:

“Tại sao lại g·iết 4 người này, họ đều là thân tín của ta.”

Chim bìm bịp đậu lên phía trên cầu trắng, mắt lườm hắn một cách lạnh lùng, nó mở miệng nói:

“Bọn hắn đã biết đến sự hiện diện của ta, bọn hắn phải c·hết.”

Nói xong liền nhìn chằm chằm Từ Vinh, nếu không phải Từ Vinh vẫn còn có ích với hắn, hắn cũng sẽ g·iết luôn Từ Vinh.



Từ Vinh nghe thấy liền sợ hãi vô cùng, liền mở miệng thề thốt:

“Ngươi yên tâm, ta xin thề cả đời sẽ không cho ngươi khác biết về ngươi. Nếu không sẽ c·hết không toàn thây.”

Dị chủng nghe vậy liền cười lạnh đáp:

“Rất tốt, ta tin tưởng ngươi.”

Trong lòng Dị chủng rất rõ ràng, sau khi Từ Vinh không còn tác dụng, sẽ g·iết đối phương, chỉ có n·gười c·hết là có thể tuyệt đối giữ bí mật.

Lúc này Dị chủng mới để ý đến 1 vấn đề. Rõ ràng bản thân đã nuốt chửng tên kia rất lâu rồi, nhưng mệnh cách, tu vị liền không có chút nào đề thăng.

Nó nhíu mày nhìn vào trong kén. Liền phát hiện ra cơ thể máu thịt của hắn đã hoàn toàn hòa tan nhưng nó cảm giác rõ phần máu thịt này chỉ là phàm thể, đối với nó không có 1 chút ý nghĩa.

Nó kinh ngạc. Tự hỏi chẳng lẻ bản thân lại cảm giác sai lầm, không thể nào, liền lần nữa soi kỹ vào sâu trong kén. Lần này nó liền phát hiện sâu bên trong có 1 vật thể màu trong suốt. Lại nhìn kỹ liền giật mình. Vật thể trong suốt này lại mang hình hài một đứa bé trai vô cùng kháu khỉnh đang nhắm mắt cuộn tròn người.

Trần Duy nhìn thấy bé trai trong suốt này như biết được gì đó liền kinh ngạc thốt ra 2 chữ:

“Tinh hồn.”

Dị chủng cũng như phát hiện ra điều gì đó kinh khủng. Nó liền không suy nghĩ liền ngay lập tức mở ra kén, sợ hãi muốn thoát đi khỏi vật trong suốt này ngay lập tức.

Lúc bấy giờ chợt có dị biến, đôi mắt đứa bé đang nhắm chặt chợt mở lớn. Nó dãn cả người ra sau đó nhìn dị chủng mở miệng:

“Là ngươi làm ta thức giấc? 1 con Dị chủng.”

Dị chủng không làm ra đáp lại, nó lúc này chỉ muốn thoát đi ngay. Chỉ thấy đứa bé trai khẽ vươn vai mấy cái, bóng hình chợt nhanh chóng lớn lên. Rất nhanh liền trở thành 1 thanh niên trẻ tuổi, anh tuấn khí phách vô cùng. Mà trạng thái trong suốt lúc này lại càng lúc càng ngưng thực, gần như 1 con người bình thường.

Trần Duy lúc này liền tròn mắt. Thanh niên trẻ tuổi này vẫn giống Bách không sai nhưng càng giống hắn hơn, đã giống hắn hơn 9 phần.

Chỉ thấy thanh niên trẻ nhìn ngơ ngác xung quanh 1 lúc, sau đó liền bấm ngón tay tính toán, 1 lúc sau liền nhíu mày nói:



“Vẫn chưa phải lúc tỉnh dậy.” Nói rồi lúc này mới nhìn theo hướng Dị chủng đang chạy trốn. Hắn đưa tay trảo 1 cái vào không khí.

Ngay lập tức 1 viên hạt giống màu xanh liền nằm gọn trong lòng bàn tay của thanh niên trẻ tuổi. Dị chủng đang ngơ ngác liền thấy mình đã bị khống chế. Cả cơ thể liền không thể mảy may vận dụng linh lực. Nó chứng kiến thanh niên ở trước mặt liền cung kính sợ hãi mở miệng:

“Cầu xin ngài tha mạng, là ta vô tri, không biết rằng lại mạo phạm 1 vị thần minh”

Thanh niên nhìn dị chủng không có 1 tia cảm xúc. Hắn lạnh nhạt nói:

“Tiểu chủng, ta hiện tại sẽ không g·iết ngươi, ngươi vẫn còn có ích, ta chỉ phá đi 1 chút căn cơ hiện tại của ngươi mà thôi”

Nói rồi Dị chủng sợ hãi chỉ kịp thốt lên 2 chữ : “Ta..ta”. Ý thức của nó chợt mờ dần, sau đó liền có 1 cảm giác rạn nứt cả cơ thể. Nó liền biết lần này đã b·ị đ·ánh nát đạo cơ, bản thân phải tĩnh dưỡng vài trăm năm mới có thể trở lại.

Nó phẫn hẫn vô cùng nhưng bây giờ nó chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Đối phương là tồn tại không thể chống cự. Nó cũng không muốn c·hết.

Giải quyết xong dị chủng, thanh niên lại nhìn về phía 1 gã đang chạy thục mạng ở trong rừng. Chính là Tự Vinh. Tự Vinh nhìn thấy Bách hay chính xác là thanh niên kia ra tay liền sợ hãi, thủ đoạn của hắn giống như là tiên nhân, hắn không dám ở lại liền chạy trốn.

Nhưng hắn chạy thêm mấy bước liền té ngã quỵ xuống. Ngay lập tức cả 2 chân của Tự Vinh liền bị chấn nát, xương đùi gãy ngang. Hắn đau đớn tê tâm liệt phách. Quay đầu lại liền thấy Bách xuất hiện mặt mình, run giọng khóc lớn:

“Bách, là ta hồ đồ, ta là bị con quái linh kia xúi giục mới ra tay với ngươi. Ta với ngươi còn thân hơn anh em ruột, mong ngươi nể tình mà tha mạng cho ta lần này.”

Thanh niên trẻ nhìn gã Tự Vinh trước mặt, nhíu mày bấm ngón tay, mặt không cảm xúc lạnh giọng đáp:

“Ta cũng sẽ không g·iết ngươi, ngươi còn có đại dụng.”

Thanh niên trẻ lúc này chợt đưa mắt về phía nam, trên mặt hiện ra vẻ xót xa, nhẹ giọng thốt lên:

“Xin lỗi.”

Bất chợt lúc này thanh niên trẻ bỗng quay đầu về một hướng nhìn, khẽ mỉm cười.

Trần Duy liền sững sốt, trợn tròn mắt. Bởi vì hướng thanh niên trẻ nhìn chính là chỗ hắn đang đứng xem mọi việc. Hắn hoảng hốt hỏi:



“Ngươi thấy được ta sao? Ngươi rốt cuộc là ai?”

Người thanh niên trẻ chợt lắc đầu:

“Ta không phải trực tiếp nhìn thấy ngươi, chỉ nhìn thấy 1 chút vị lai. Ngươi hiện tại không nên biết ta là ai, và cả chính ngươi cũng vậy”

Trần Duy giật mình, kinh ngạc, hắn nheo mắt, hắn mặc dù quên hết ký ức cũ nhưng lại cảm giác được thật sự có 1 môn thần thông có thể nhìn thấy được 1 góc quá khứ và vị lai. Đó là 1 môn thần thông làm trái với thiên cương. Sử dụng nó sẽ không tránh được thiên khiển.

Trần Duy không gặn hỏi. Tính cách hắn vốn là như vậy. Nếu đối phương không tiện nói, hắn cũng sẽ không ép buộc.

Thanh niên quay đầu lần nữa nhìn về hướng nam trong lòng có chút không bỏ được nhẹ giọng nói:

“Ta phải đi, nhờ ngươi giúp ta chăm sóc cho nàng.”

Trần Duy kinh nghi, hắn biết lời nói này chính là nói hắn đi làm. Hắn hồ nghi hỏi:

“Ngươi tính làm gì? Ngươi đã là tinh hồn, chính là tự bản thân có thể bảo vệ được nàng ta. Ta chỉ là 1 kẻ ở tương lai, vốn không thể xen vào chuyện quá khứ.”

Thanh niên trẻ quay đầu cười nhạt, bóng hình có chút cô đơn:

“Ta nhờ ngươi bảo vệ chính là nàng ở hiện tại của ngươi.”

Trần Duy tròn miệng đáp: “Hả?”

Nói rồi liền thấy thanh niên trẻ khoát tay 1 cái chợt 1 cánh cửa âm u liền xuất hiện ở trần gian. 2 bên cánh cửa có quỷ sai đứng gác cổng. Phía sau cánh cửa là 1 nơi cho ngưòi khác cảm giác chính là 1 thế giới khác. 1 thế giới người sống không nên đến.

Trần Duy nhìn thấy môn hộ này xuất hiện, liền hoảng hốt sợ hãi:

“Luân hồi chi môn, không thể nào, ngươi vốn là tinh hồn, có thể trọng tố cơ thể bất kỳ lúc nào, tại sao phải nhập luân hồi.”

Người thanh niên trẻ quay đầu nhìn Trần Duy 1 cái mỉm cười không đáp. Sau đó lại nhìn 1 cái về hướng nam, trên mặt hiện ra vẻ đau lòng không nguôi.

Ngay sau đó cổng luân hồi liền mở ra, bên trong không khí tà dị, u ám làm người bên ngoài có cảm giác ngạt thở, đau đớn cảm giác sinh mạng đang bị nó liên tục hút đi. Thanh niên trẻ khuôn mặt lạnh lùng bước vào bên trong.

Sau đó cửa liền đóng lại, rồi nó dần dần biến mất khỏi trần thế như chưa từng xuất hiện.