Chương 38: Ngân hà chi chủ, Tinh chủ cấp
Trần Duy nhìn luân hồi chi môn biến mất, trong lòng cảm giác vô cùng kỳ quái.
Người thanh niên trẻ kia cho hắn 1 cảm giác có liên hệ mật thiết với hắn nhưng lại không phải là hắn.
Trần Duy không biết rằng vào lúc này. Trên bầu trời lúc này có 2 tia thần thức quét qua nơi này.
Ở 1 không gian nào đó vang ra tiếng nói tức giận của 1 người đàn ông trung niên:
“Lại mất dấu của hắn rồi, hắn ta rốt cuộc trốn ở nơi nào?”
Bên cạnh vang lên tiếng 1 thanh niên trẻ:
“K rô, chúng ta truy đuổi hắn hàng trăm nay nay đều bị mất dấu vết, ta tò mò muốn biết hắn chỉ là 1 cái Hư thần cảnh, tại sao lại có thể luôn trốn thoát được Chân thần chúng ta.”
Người đàn ông trung niên nhàn nhạt nói:
“J cơ, có những thứ ngươi không cần biết sẽ giúp ngươi sống dai hơn, nên nhớ đây là lệnh của Ngân hà chi chủ. Ngươi chỉ cần biết tuân lệnh.”
Người thanh niên trẻ mặc dù vô cùng khó chịu nhưng chỉ có thể gật đầu:
“Ta đã biết.” Hắn hồ nghi không hiểu, cấp bậc vĩ đại như Ngân hà chi chủ tại sao lại quan tâm đến 1 cái Hư thần nhỏ bé.
Người đàn ông trung niên mở giọng an ủi:
“Nên nhớ bắt được hắn ta, phần thưởng chính là 1 cái vô thượng thần thông. Ngươi chỉ cần bắt được người, không cần biết nguyên do.”
Nghe đến vô thượng thần thông, thanh niên trẻ khẽ hít sâu 1 hơi, trong ánh mắt có hào quang phát ra. Đây rõ ràng là thứ mà hắn vô cùng ao ước.
Người đàn ông trung niên gọi là K rô lại nói:
“Chúng ta phải bắt hắn trước khi bắt đầu ‘tinh chiến’. Chỉ còn khoảng 200 năm thời gian.”
Thanh niên J cơ lại tiếp tục tò mò hỏi:
“Tại sao lại như vậy.”
K rô quay đầu nhìn đáp:
“Tinh chiến bắt đầu, tinh cầu này vì cầu sinh sẽ đưa ra phản ứng, đó là 1 lần hồi quang phản chiếu, đề thăng các sinh mệnh trên tinh cầu này lên 1 bậc. Hắn ta dựa vào điều này có thể bước vào Chân thần cảnh.”
Thanh niên trẻ ngạc nhiên:
“Còn có điều này. Nhưng vào Chân thần cảnh thì sao. Chúng ta đều là Chân thần bậc cao. Tại sao phải sợ hắn.”
Người trung niên lắc đầu, biết có những thứ không thể dấu giếm quá sâu:
“Hắn ta vừa vào Hư thần cảnh đã từng đồ sát Chân thần.”
Thanh niên trẻ nghe vậy sợ hãi nói:
“Làm sao có thể? Trừ khi hắn ở Hư thần cảnh liền có thể lĩnh ngộ...”
Thanh niên trẻ đang nói nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của K rô liền ngậm miệng, không dám phát ra tiếng. Hắn biết có những thứ cấm kỵ không thể nói ra. Có chút hiểu được tại sao Ngân Hà chi chủ lại muốn bắt giữ người này.
Không nén được tò mò, thanh niên trẻ lại hỏi:
“Tại sao Ngân hà chi chủ lại không phát động ‘Tinh chiến’ ngay từ bây giờ, lại phải kéo dài đến mấy trăm năm sau. Đây rõ ràng là 1 tinh cầu nhỏ bé, chỉ còn vài cái Chân thần già nua còn thủ hộ, làm sao chống lại lực lượng của chúng ta. Lại cấm tiệt chúng ta không được động vào phàm nhân trên tinh cầu này cho đến khi ‘Tinh chiến’ bắt đầu.”
K rô khó chịu nhìn thanh niên trẻ:
“Sẽ có 1 ngày sự tò mò sẽ g·iết c·hết ngươi, ta đã từng nghe tinh chủ nhắc qua, nguyên nhân hình như là do 1 lời thề, sự việc chính xác chỉ có các tinh chủ biết rõ. Chờ ngươi có thể trở thành tinh chủ tự khắc sẽ biết.”
Thanh niên nghe vậy liền tức giận bĩu môi. Trở thành tinh chủ. Giữa Tinh chủ và Chân thần chỉ cách nhau 1 đại giai nhưng đó là cách biệt giữa trời và đất. Hắn khó chịu đáp:
“Nếu cả đời ta nếu chỉ có thể ở Hạ tam thiên, tinh chủ chính là vô vọng. Khác với ngươi đã có sẵn 1 suất đi Trung tam thiên.”
K rô nghiêm khắc dạy bảo:
“Công huân đầy đủ tự khắc sẽ được 1 suất đi”
Thanh niên trẻ nghe vậy liền gật đầu chấp nhận số phận. Trong đầu hắn còn rất nhiều thắc mắc nhưng lại không dám hỏi nữa, K rô là cấp trên của hắn, chọc giận K rô hắn liền không có chỗ tốt ăn. Quét thần thức đi 1 vòng lại nhìn thấy Dị chủng và Tự Vinh. Hắn khẽ nói:
“ Ồ lại có 1 con Dị chủng ‘Vương’ ở đây, 1 Dị Chủng và 1 phàm nhân, có cần phải bắt giữ tra hỏi bọn chúng hay không?”
K rô nhìn cả 2 sau đó bấm ngón tay, khẽ nhíu mày nói:
“Không cần, 2 người này không có liên quan đến hắn, ‘Đế chủng’ là 1 cái tinh chủ, về cơ bản chính là cùng thuyền với chúng ta, không thể đụng vào người của hắn. Phàm nhân chúng ta cũng không thể dây vào. Bị phát hiện ra chúng ta bắt giữ phàm nhân tinh cầu này, cho dù là Chân thần cũng không thoát khỏi c·ái c·hết.”
Nếu Trần Duy nghe được lời này chắc chắn sẽ giật mình. Thanh niên trẻ kia chỉ là Hư thần cảnh lại có thể che đậy cả thiên cơ, giấu diếm được cả Chân Thần.
Một lúc sau, không tìm thấy dấu vết, 2 người lại tan biến khỏi mảnh thiên địa này.
Trần Duy lại tiếp tục quan sát những sự việc xảy ra. Tự Vinh sau đó liền được người đi ngang cứu giúp mang trở về nhà.
Trần Duy liền phát hiện ra 1 điều gã Tự Vinh này lại bị xóa mất phần trí nhớ nhìn thấy thanh niên trẻ kia.
Vì vậy khi trở về hắn không sợ sệt liền thông báo tin dữ, giữa đường gặp sơn tặc chặn g·iết, Bách chiến đấu với sơn tặc, đồng quy vu tận, cả đoàn thương đội chỉ còn mình hắn sống sót, nhưng bị gãy cả 2 chân.
Tố My nghe thấy tin này liền trực tiếp ngất xỉu. Trần Duy không hiểu sao nhìn thấy nàng như vậy, bất giác cũng sinh ra 1 tia đau lòng.
Hắn nhìn thấy nàng ta sau khi tỉnh dậy, liền không tin trượng phu mình c·hết, tức tốc liền lên đường tìm kiếm nơi trượng phu hạ lạc.
Một lần tìm kiếm chính là mấy tháng trời. Cho đến khi nhìn thấy áo bào đẫm máu của Bách trôi dạt trên sống. Nàng ôm áo bào khóc trong tuyệt vọng.
Trở về nhà, nàng chính là muốn tuẫn tiết đi theo trượng phu, nhưng luôn bị hạ nhân giá·m s·át ngăn cản. Sau đó chính là tuyệt thực.
Tự Vinh sau khi đi lại được liền đến nhà nàng. Nghe hạ nhân thông báo nàng đã nửa tháng không ăn uống gì. Liền tới trước cửa mở miệng khuyên nhủ:
“Tố My, ngươi hiện tại không nên như vậy, Bách huynh ở trên trời chắc hẳn cũng không muốn nhìn thấy ngươi như thế này”
Tố My ở trong phòng nghe tiếng nói của Tự Vinh liền tức giận chửi mắng:
“Tự Vinh, ngươi còn mặt mũi đến gặp ta, nếu không phải là ngươi dẫn hắn ra bên ngoài, hắn sẽ không c·hết, là ngươi đã hại c·hết hắn.”
Tự Vinh nghe thấy vậy có chút bối rối mở miệng nói:
“Ta...ta, Bách huynh trước khi lâm chung, chính là giao phó ta chăm sóc cho ngươi. Nếu ngươi tiếp tục như thế này, Bách huynh trên trời sẽ trách móc ta.”
Tố My nghe thấy lời này liền trực tiếp quát lớn:
“Ngươi, cút đi cho ta, nhanh chóng cút đi trước khi ta g·iết ngươi.”
Tự Vinh nghe đến đây biết được nàng ta đã tức giận muốn bùng nổ, hắn nén lại căm hận mở miệng:
“Tố My, vậy ngươi nghĩ ngơi đi, ngày mai ta sẽ đến thăm ngươi.”
Lại nghe tiếng Tố My dứt khoát nói:
“Ngươi tốt nhất không cần trở lại đây.”
Tự Vinh nghe đến đây liền tức giận cùng cực bỏ đi. Trở về nhà, hắn liền tìm 1 nữ nhân phát tiết. Hắn cực kỳ căm hận. Tự hỏi, hắn có điểm nào thua kém Bách. Tại sao đến cả 1 người đ·ã c·hết hắn cũng không có tư cách cạnh tranh. Một lần phát tiết điên cuồng liền làm nữ nhân kia sống dở c·hết dở nhưng lại không thể nguôi đi sự thù hận trong hắn.
Tố My khuôn mặt tuyệt mỹ, không có 1 tia khí sắc, đôi mắt vì khóc quá nhiều đã mờ đến không nhìn thấy gì.
Lúc này chợt có hạ nhân đến thông báo:
“Phu nhân, phu nhân.”
Tố My nghe tiếng liền tức giận:
“Cút đi, đừng làm phiền ta.”
Hạ nhân nghe tiếng, liền lắp bắp nói:
“Phu nhân, là có người nói muốn gặp phu nhân, hắn có thông tin của thiếu gia.”
Tố My nghe thấy vậy liền vui mừng. Người bật dậy, nhanh chóng ra mở cửa nói:
“Nhanh chóng bảo hắn vào gặp ta.”