Chương 39: Thiên ma đồng tâm thể
Tự Vinh hôm nay tâm trạng vô cùng vui vẻ hân hoan, đang đứng trước gương cho hạ nhân trang điểm, chỉnh sửa trang phục.
Hắn sở dĩ như vậy là do vừa mới nhận được tin Tố My muốn gặp hắn. Còn nghe nói nàng đã ăn uống trở lại.
Trong lòng hắn liền đinh ninh rằng nàng đã nghĩ thông suốt. Vậy chỉ cần tiếp theo chăm sóc nàng ta thật tốt, để nàng ta quên đi Bách, nàng sẽ là của hắn. Càng nghĩ đến hắn lại càng hưng phấn tột cùng.
Dường như không đợi được nữa, sau khi cảm thấy hài lòng với diện mạo của mình. Hắn liền thúc ngựa lên đường. Còn mang theo rất nhiều vàng bạc, châu báo.
Đến nơi, hắn liền tặng vàng bạc, châu báo lấy lòng cha mẹ Tố My, 2 người nhìn thấy vàng bạc liền sáng mắt, lại nhìn thấy Từ Vinh ngoại hình tuấn tú, ăn nói nhã nhặn liền cảm thấy vừa lòng, nghĩ đến Bách dù sao đã mất, cả 2 cũng chưa có con cái. Để Tố My tái giá cho Từ Vinh này cũng không hẳn là chuyện xấu.
Cả 2 liền mở 1 mắt, nhắm 1 mắt để hắn đến phòng của Tố My. Từ Vinh vui mừng có chút hồi hộp liền đi đến trước cửa, khẽ gõ nhẹ.
Trong phòng vang lên tiếng ngọt ngào, nhẹ như gió xuân:
“Ai đấy.”
Từ Vinh nghe thấy tim chợt nhảy 1 cái. Hắn run giọng nói:
“Là ta Từ Vinh đây Tố My. Ta qua để hỏi thăm tình hình của ngươi sao rồi.”
Hắn có chút lo lắng căng thẳng nhắm chặt mắt, sợ rằng lại bị Tố My quát mắng. Nhưng đáp lại hắn lại là 1 tiếng nói nhẹ nhàng ngọt ngào:
“Ta ổn, ngươi vào bên trong đi.”
Nghe vậy hắn liền há to miệng, cảm giác vô cùng hân hoan. Hắn nén lại cảm xúc cố gắng giữ bình tĩnh nói:
“Vậy ta xin phép.”
Nói rồi liền đẩy cửa đi vào bên trong, cửa vốn không có khóa. Vừa đi vào hắn liền hít thở không thông.
Tố My lúc này dung nhan thoát tục, diễm lệ vô song. Nào có chút nào tiều tụy vì nhịn ăn, nhịn uống. Khí sắc nàng rõ ràng rất tốt. Càng làm Từ Vinh há hốc mồm là Tố My đang khoát 1 bộ sa y trắng mỏng manh, ôm lấy bộ yếm cánh sen đỏ bó sát người. Vô cùng thướt tha động lòng người. Chính là 1 cái nhân gian vưu vật. Làm miệng lưỡi hắn có chút khô khốc, liền nuốt nước bọt.
Hắn giả bộ chính nhân quân tử khẽ quay đầu chỗ khác nói:
“Ta thất lễ rồi.”
Tố My nhẹ nhàng nói:
“Giữa ta và ngươi cũng không cần thiết phải đa lễ như vậy.”
Từ Vinh nghe câu này mắt liền sáng, câu nói bình thường nhưng lại chứa nhiều ẩn ý. Liền mở cờ trong lòng.
Tố My khẽ thở dài:
“Ta đã nghĩ thông rồi, n·gười c·hết không thể sống lại, người ở lại vẫn phải sống tiếp.”
Từ Vinh mỉm cười gật đầu:
“Bách huynh ở trên trời linh thiêng, chắc chắn cũng muốn ngươi tiếp tục sống tốt.”
Tố My nhẹ nói:
“Bách trước khi lâm chung đã giao phó ngươi chăm sóc cho ta đúng không?”
Từ Vinh liền gật đầu tỏ ra khẳng khái:
“3 chúng ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình như thủ túc, Bách huynh mệnh khổ mất sớm, còn lại ngươi, ta nhất quyết không để ngươi xảy ra chuyện.”
Tố My khẽ nở nụ cười ngọt ngào, Từ Vinh nhìn thấy lại càng mê đắm. Nàng nhẹ giọng nói:
“Ta tin tưởng ngươi, Từ Vinh đến đây, ngồi bên cạnh ta.” Nàng khẽ chỉ tay vào bên cạnh giường, chỗ nàng đang ngồi.
Từ Vinh tim chợt nhảy 1 cái, hắn cảm thấy dường như tiết tấu có chút hơi nhanh. Mặc dù vô cùng ham muốn nhưng liền khắc chế lại lắp bắp nói:
“Tố My, Bách huynh chỉ vừa mới mất, ta nghĩ 2 người chúng ta hiện tại nên giữ 1 chút khoảng cách.”
Tố My nghe vậy liền che miệng cười duyên nói:
“Từ Vinh ngươi thật đáng yêu, chúng ta là thanh mai trúc mã, không cần phải lo sợ thiên hạ đàm tiếu, đến đây đi, chúng ta tâm sự chuyện khi nhỏ.”
Từ Vinh nghe thấy nàng khen mình đáng yêu chợt cảm thấy tâm hoa nộ phóng. Hắn lúc này không còn muốn kìm nén cảm xúc, bàn chân vô thức bước về phía của Tố My.
Rất nhanh liền đã ngồi xuống bên cạnh nàng. Mùi hương thiếu nữ xộc vào mũi làm hắn có chút mê ly, hít thở càng không thông.
Tố My cười nói:
“Ta vẫn nhớ khi nhỏ, trong 3 người chúng ta, ngươi là người sống tình cảm nhất. Kể cả 1 con kiến nhỏ cũng không muốn sát sinh.”
Tự Vinh nghe vậy liền gãi đầu, ngượng ngùng nói:
“Thuở nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy mọi sinh mệnh đều quý giá.”
Bất chợt lúc này Tố My liền đặt bàn tay của mình lên tay của Từ Vinh hắn. 1 hành động nhỏ liền làm phòng tuyến tâm lý của hắn rơi 1 cái run giọng nói:
“Tố My, nàng...”
Lại thấy Tố My đã áp sát hắn, khuôn mặt đã gần trong gang tất, hơi thở như lan của nàng phả vào mặt làm hắn ngất ngây:
“Ngươi, không cần phải nói nữa.”
Nhìn thấy nàng chủ động như vậy hắn liền hít sâu 1 hơi nhắm chặt mắt, chờ đợi hạnh phúc nhanh đến. Nhưng ngay sau đó thứ hắn cảm giác được lại chính là lồng ngực đau đớn vô cùng.
Hắn run rẩy mở mắt ra liền thấy 1 con dao đã cắm sâu vào ngực trái của hắn, máu tươi giàn dụa. Người đâm dao không ai khác chính là Tố My. Lại nhìn khuôn mặt nàng. Vẻ ôn nhu khi nãy đã bay sạch. Thứ hắn nhìn thấy lúc này chỉ là 1 khuôn mặt đầy thù hận. Hắn khóe miệng chảy ra máu tươi ngơ ngác nhìn Tố My run giọng hỏi:
“Tại sao?”
Tố My khuôn mặt chất chứa thù hận:
“Ngươi còn có can đảm hỏi ta tại sao? Ngươi sắp đặt bẫy rập hại c·hết Bách ca. Ngươi nghĩ rằng không ai biết việc ngươi đã làm hay sao.”
Từ Vinh nghe thấy vậy biết rằng đã lộ, cảm giác được tim b·ị đ·âm thủng, sinh mạng nhanh chóng trôi đi, hắn chỉ là không can tâm liền hỏi:
“Tại sao nàng lại biết.”
Tố My cười lạnh:
“Là Hạ Kim nói cho ta biết, chắc ngươi không ngờ được là hắn còn sống đúng không?”
Tự Vinh nghe đến đây giật mình, hắn biết Hạ Kim là ai, chính là bảo tiêu thủ lĩnh. Ngưòi này chính là lên cầu cùng lúc với Bách, hắn không ngờ Hạ Kim lại không c·hết.
Cảm thấy thời gian mình không còn nhiều, hắn ôm lấy ngực nhìn Tố My chua xót hỏi:
“Ngươi có bao giờ, dù là 1 lần trong đời để ý đến ta không?”
Tố My nghe đến đây liền chỉ thẳng mặt Từ Vinh quát:
“Nói để ngươi c·hết tâm, cả cuộc đời ta, người ta yêu thương chỉ có 1 mình Bách ca, ta chưa bao giờ có 1 tia cảm xúc mảy may nào với ngươi. Cho dù Bách ca có c·hết. Trong lòng của ta cũng chỉ có 1 mình huynh ấy”
Từ Vinh nghe đến lời này, tâm liền như tro tàn. Hắn ngước nhìn thương khung, hắn hận ông trời không cho hắn gia cảnh giàu sang, hắn hận ông trời không cho hắn chiếm được tình cảm người hắn yêu. Hắn hận ông trời đã sinh ra hắn sao còn sinh ra Bách, hận luôn cả thân sinh, tổ tiên của mình. Hận tất cả mọi thứ.
Lúc này chợt thiên địa bỗng có 1 chút biến sắc, 1 tiếng như quỷ khóc gào thét vang rền cả không trung.
Bỗng lúc này đôi mắt của Từ Vinh, đồng tử liền biến thành 1 màu đỏ như máu. Trái tim đã bị dao găm xuyên bỗng chốc đập liên tục, liên hồi. Từ Vinh gầm lên 1 tiếng, liền chấn động Tố My văng ra xa.
Chỉ thấy hắn lúc này mắt đỏ, miệng mọc răng nanh, trên miệng còn có bọt mép đang sùi liên tục. Con dao trên ngực đã văng không biết đi nơi nào. Có thế nhìn thấy v·ết t·hương đã ngừng chảy máu, còn có dấu hiệu khép lại.
Tố My nhìn thấy cảnh này, mặc dù không biết Từ Vinh bị làm gì. Nhưng ngay lập tức rút 1 thanh kiếm ở trong phòng, nàng chém mạnh về phía đầu của Từ Vinh không khoan nhượng.
Nhưng bất ngờ xảy ra, kiếm mang đi giữa đường liền bị cản lại. Nàng nheo mắt nhìn liền thấy mũi kiếm đã bị 2 ngón tay của 1 người chặn lại. Quan sát thấy đây là 1 lão già tóc dài bạc trắng không biết từ đâu xuất hiện. Nàng muốn rút kiếm khỏi ngón tay của ông ta nhưng đều không được. Thanh kiếm như bị dính cứng vào ngón tay ông ta.
Lão già nhìn Từ Vinh giống như nhìn thấy 1 cái báu vật khẽ thốt lên:
“Thiên ma đồng tâm thể”.
.....
Vừa viết chương này vừa nghe bản 'quả phụ tướng' anh em à, cảm thấy khá là hợp cảm xúc.